Xì!  

Một âm thanh yếu ớt truyền vào tai hai người!  

Tần Minh Nguyệt sững sờ!  

Trương Minh Vũ trợn to hai mắt, chợt quát một tiếng: "Không hay rồi!"  

Nói xong, anh cõng Tần Minh Nguyệt nhanh chóng đứng dậy!  

Nhưng còn không chưa kịp đứng lên, Tần Minh Nguyệt bỗng kêu lên một: "A!"  

Trong lòng Trương Minh Vũ chùng xuống.  

Vẫn chậm chân rồi!  

Trương Minh Vũ nhanh chóng bước đi mấy bước.  

Xoay người lại nhìn lại...   

Một con rắn nhỏ màu xanh biếc đang trên cây bò nhanh xuống...   

Ơ kìa...   

Ánh mắt của Trương Minh Vũ hốt hoảng.  

Rắn độc!  

Tần Minh Nguyệt lấy tay che nơi bị cắn lại, đôi mắt đẹp tràn đầy hoang mang!  

Trương Minh Vũ vội vàng đặt Tần Minh Nguyệt xuống đất.  

Con rắn nhỏ nhanh chóng chui vào trong bụi cỏ, chuồn mất...   

Tần Minh Nguyệt ngây người ngồi dưới đất.  

Trương Minh Vũ ngồi xổm trước mặt Tần Minh Nguyệt, mặt thẫn thờ.  

Lúc lâu sau, Tần Minh Nguyệt mới lẩm bẩm nói: "Đó là... rắn gì vậy?"  

Trương Minh Vũ trầm ngâm một lát, rồi mới lên tiếng; "Sư phụ tôi nói... nó tên là rắn hoang... ”  

Cụ thể tên là gì, hắn cũng không biết.  

Tần Minh Nguyệt khẽ cắn hàm răng, hỏi: "Có độc không?"  

Trương Minh Vũ yên lặng gật đầu, nói: "Có độc”.  

Tần Minh Nguyệt ngây người.  

Trong rừng cây như tĩnh lặng!  

Lúc sau, Tần Minh Nguyệt mê man hỏi: "Sư phụ anh biết nó, chẳng lẽ... không biết giải độc sao?"  

Trong con ngươi của Trương Minh Vũ lóe lên một tia sáng, kích động nói; "Đúng! Ông ấy biết giải độc!"  

Hả?  

Tần Minh Nguyệt kích động hỏi: "Thật sao?"  

Trương Minh Vũ gật đầu!  

Nhưng rất nhanh sau đó, ánh sáng trong con ngươi phai nhạt đi, lẩm bẩm nói: "Nhưng tôi không biết...”  

Tần Minh Nguyệt bị đả kích suýt nôn máu ra!  

Lời này...   

Thật ngứa đòn!  

Ánh mắt của Trương Minh Vũ cũng tràn đầy sự bất đắc dĩ.  

Một lúc sau, mới hỏi: "Bị cắn trúng rồi sao?"  

Tần Minh Nguyệt liếc mắt nhìn một cách hung hãn, nói: "Anh nói xem!"  

Trương Minh Vũ bĩu môi.  

Bị cắn còn nóng nảy như vậy...   

Trầm ngâm một lát, Trương Minh Vũ thật thà nói: "Hay là...”  

Hả?  

Chân mày của Tần Minh Nguyệt hơi cau lại.  

Hay là gì?  

Một lúc sau, Trương Minh Vũ mới lên tiếng: "Hay là tôi giúp cô hút độc ra?"  

Tần Minh Nguyệt cau mày, nói: "Nước bọt không phải sẽ làm tăng tốc độ lan truyền của độc tố sao?"  

Trương Minh Vũ không vui nói: "Đó là do phương pháp không đúng”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play