Lâm Kiều Hân sắp xếp lại suy nghĩ trong đầu, lo lắng nói: “Vết thương của anh…”
Anh bình thản đáp: “Không sao, tôi tới bệnh viện xử lý vết thương. Cô ở lại lo chuyện công ty đi”.
Nhưng anh vừa dứt lời đã bị cô kéo tay đi sang bên cạnh.
Anh sửng sốt nhìn cô.
Không biết cô muốn làm gì.
Hai người nhanh chóng đi tới bên cạnh một chiếc Volkswagen.
Lâm Kiều Hân mở cửa ghế phụ, không nói lời nào đẩy anh ngồi vào trong.
Cô khởi động xe lái tới bệnh viện.
Anh thầm thấy bất đắc dĩ, nhưng cũng chẳng nói gì.
Anh đang rất tò mò muốn biết ai là người khiến cho xe công an phải quay về.
Chắc chắn trưởng khoa Bạch và cô gái kia đã bị Long Tam đưa đi rồi. Anh cũng không biết liệu Long Tam có thẩm vấn được cái gì hay không.
Muốn biết ai là kẻ đứng sau sai khiến cũng chỉ có thể chờ trưởng khoa Bạch tỉnh lại.
Haiz.
Anh thở dài một tiếng.
Anh chợt có cảm giác tấm lưới vô hình kia đang dần buông xuống, sắp chạm tới đỉnh đầu anh.
Hai người nhanh chóng tới bệnh viện.
Lâm Kiều Hân như người vừa mới bừng tỉnh, cuống quýt dẫn anh đi vào phòng phẫu thuật.
Thoáng cái, bác sĩ đã gắp được đạn ra ngoài.
Nửa tiếng sau, anh tỉnh lại bởi tác dụng của thuốc tê đã hết.
Vừa mở mắt ra, anh đã trông thấy ánh nhìn chăm chú của Lâm Kiều Hân.
Cô giật nảy mình như một chú thỏ con vội vàng thu lại ánh mắt: “Anh tỉnh rồi à?”
Trương Minh Vũ im lặng một lúc mới khôi phục lại được tinh thần.
Anh cười đáp: “Tỉnh rồi”.
Cô cúi đầu, chân thành nói: “Cảm ơn anh đã cứu tôi”.
Anh chỉ lắc đầu không nói năng gì.
Cơ thể anh nhanh chóng hồi phục.
Anh đứng dậy đi ra khỏi bệnh viện cùng với cô.
Trên đường về, sắc mặt Lâm Kiều Hân vẫn luôn bị cảm xúc phức tạp lấn át, đầu óc rối như tơ vò.
Anh bật cười bảo: “Cô về trước đi. Công ty xảy ra chuyện lớn như vậy, chắc chắn họ đang cần cô ổn định lại”.
Câu nói này đã chạm tới đáy lòng cô.
Đúng là cô đang rất muốn quay về, thế nhưng cô cũng lo cho anh.
Anh mỉm cười nói: “Tôi không sao đâu. Về nhà ngủ một giấc là khoẻ ngay ấy mà. Đúng lúc tôi cũng đang thấy mệt!”
Cô nhìn anh chằm chằm qua gương chiếu hậu, bèn đáp: “Được”.
Dứt lời, cô quay đầu xe lái về nhà.
Cô đỗ xe lại, đợi anh đi xuống mới lái xe rời đi.
Trương Minh Vũ lại lắc đầu tỏ vẻ bất lực.
Không ngờ cô lại đưa anh quay về nhà họ Lâm…
Dù sao Hàn Thất Thất vẫn đang ở khách sạn, anh phải mau về đó mới được.
Anh đang định bắt một chiếc taxi ở ngoài đường thì một chiếc Mercedes đen tuyền chậm rãi đỗ lại ngay bên cạnh anh.
Trương Minh Vũ vội mở cửa xe ngồi vào trong.
Chiếc xe thẳng tiến về phía khách sạn.
Long Tam trầm giọng nói: “Trưởng khoa Bạch vẫn chưa tỉnh lại, nhưng tôi cảm thấy người này sẽ không có quan hệ gì với Thần Ẩn kia đâu”.
Nghe thấy thế, trái tim anh lập tức bị siết chặt lại!