Trương Minh Vũ lấy điện thoại di động ra, không có tín hiệu.  

Đến bây giờ anh mới phát hiện hóa ra không có tín hiệu thật khó chịu...  

Đột nhiên, mắt Trương Minh Vũ sáng lên, hỏi: "Cô nói xem... buổi tối bọn chúng có tiếp tục tìm chúng ta không?"  

Tần Minh Nguyệt nhướng mày.  

Hồi lâu sau, cô ta mới từ tốn nói: "Chắc là không, phòng ngừa chúng ta giấu thứ gì đó vào bụi cỏ, bọn họ không thể phát hiện được”.  

Khóe miệng Trương Minh Vũ chậm rãi mở nụ cười.  

Không đuổi theo?  

Nếu là anh, anh cũng sẽ không đuổi theo.  

Nói cách khác...  

Tiến thêm chút nữa đi, vậy có thể đốt lửa đúng không?  

Trương Minh Vũ đứng lên, vô cùng phấn khích nói: "Có đồ ăn, đi với tôi”.  

Nói xong, anh lập tức nắm lấy cánh tay Tần Minh Nguyệt.  

Bước nhanh về phía trước.  

Tần Minh Nguyệt khẽ cau mày, đôi mắt đẹp của cô ta chứa đầy sự nghi ngờ.  

Có đồ ăn?  

Chuyện này... nói đùa cái gì vậy...  

Trương Minh Vũ không thèm để ý đến.  

Rừng cây... là sân chơi của anh.

Chẳng mấy chốc, Trương Minh Vũ đã đưa Tần Minh Nguyệt ra ngoài khoảng một trăm mét.  

Chỗ này có thể xem là khá an toàn.  

Dù sao những người đuổi theo cũng sẽ mất một lúc để đến được đây.  

Trương Minh Vũ hào hứng xoa tay, cười nói: “Bây giờ chúng ta có thể tìm cái gì đó để ăn rồi!”  

Nói xong, đôi mắt anh từ từ nhìn xung quanh  

Vẻ mặt của Tần Minh Nguyệt đầy ngạc nhiên: “Anh... Sẽ không ăn vỏ cây đấy chứ?”  

Phụt!  

Đột nhiên Trương Minh Vũ có cảm giác sắp hộc máu!  

Vỏ cây...  

Nghĩ cái gì vậy....  

Trương Minh Vũ liếc mắt, nhưng cũng không để ý lắm.  

Ngay sau đó, anh bắt đầu tìm kiếm.  

Nhưng lâu sau đó cũng không tìm thấy chỗ nào có dấu hiệu đặc biệt.  

Lạ thật...  

Trương Minh Vũ cau mày.  

Lẽ ra chỗ này phải có rất nhiều thỏ rừng hoặc con gì đó tương tự chứ.  

Một lúc sau, Trương Minh Vũ mới cất tiếng nói: “Chúng ta tìm kiếm nhanh hơn một chút đi, một lát nữa là trời tối rồi”.   

Nói xong, anh bước về phía trước.  

Tìm hả?  

Đôi mắt xinh đẹp của Tần Minh Nguyệt đầy nghi ngờ.  

Tìm cái gì cơ?  

Sau khi cân nhắc một lúc, cô ta mới bước lên để bắt kịp Trương Minh Vũ.  

Đôi mắt của Trương Minh Vũ vẫn luôn nhìn xung quanh.  

Tuy nhiên cỏ dại trên mặt đất thật sự rất cao, không thể nhìn thấy cái gì cả.  

Phải làm gì bây giờ?  

Trương Minh Vũ cau mày. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play