Trương Minh Vũ chợt hiểu ra.  

Quả nhiên là Thần Ẩn...  

Trương Minh Vũ lập tức nghiêm túc hỏi: "Có người muốn cản đường sao?"  

Tần Minh Nguyệt lắc đầu, nói, "Tạm thời tôi vẫn chưa nhận được bất kỳ tin tức nào về việc nhập cảnh của đám người Thần Ẩn, nhưng phải... đề phòng bất trắc”.  

Trương Minh Vũ yên lặng gật đầu, nhưng trong lòng lại thở phào nhẹ nhõm.  

Bình an không có chuyện gì là tốt.  

Dù sao… hiện giờ Trương Minh Vũ cũng không có thời gian.  

Cần phải nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ của Tô Mang.  

Ngay sau đó, Tần Minh Nguyệt hạ kính xe xuống nhẹ nhàng phất tay.  

Cực kỳ ngầu.  

Không lâu sau, tiếng còi báo động của xe ô tô vang lên.  

Từng chiếc xe cảnh sát chạy từ cục ra.  

Khoảng chừng mười mấy chiếc.  

Ở giữa có hai chiếc xe tải thùng, tất nhiên là đám người Thần Ẩn đang bị nhốt bên trong.  

Khóe miệng Trương Minh Vũ chậm rãi nở nụ cười.  

Sơn Bản Lộ.  

Không ngờ hắn cũng có ngày này?  

Chẳng mấy chốc, tất cả các xe cảnh sát đều lên đường.  

Tần Minh Nguyệt đạp ga.  

Âm thầm theo sau.  

Trương Minh Vũ cẩn thận nhìn xung quanh, nhưng vẫn không phát hiện điều gì bất thường.  

Tuy rằng không có tin tức.  

Nhưng không biết tại sao, trong lòng Trương Minh Vũ luôn có dự cảm không may.  

Phù!  

Lát sau, Trương Minh Vũ điều chỉnh hô hấp.  

Đừng lo lắng nữa.  

Còn có Long Tam và Long Thất đi theo, hơn nữa còn có lực lượng của Cục Cảnh sát.  

Chắc là không khó đâu.  

Không lâu sau, đội xe chậm rãi lái ra khỏi thành phố.  

Vẻ mặt Tần Minh Nguyệt nghiêm túc.  

Phía trước vẫn không có xảy ra chuyện gì lạ.  

Trương Minh Vũ nhìn thoáng qua kính chiếu hậu, tình cờ thấy ở phía sau có một chiếc màu đen đang chạy băng băng trên đường.  

Long Tam đến rồi.  

Trương Minh Vũ nhếch miệng cười.  

Hoàn toàn thả lỏng.  

Vèo!  

Đột nhiên có một âm thanh trong trẻo vang lên.  

Hả?  

Trương Minh Vũ nhăn mày.  

Nhìn kỹ lại mới nhận ra trên bầu trời phía trước xuất hiện pháo hoa.  

Đây là... tín hiệu?

Trương Minh Vũ cau mày, trái tim đang thả lỏng đột nhiên nhảy lên tới cổ họng.  

Có người thật sao?  

Vẻ mặt Tần Minh Nguyệt nghiêm túc, nói: “Chuẩn bị chiến đấu, dù thế nào cũng không được để cho người của Thần Ần chạy trốn!”  

Trương Minh Vũ nặng nề gật đầu!  

Nhưng trong lòng lại vô cùng tò mò.  

Người của Thần Ẩn không có nhập cảnh, vậy ai sẽ tới đây cứu người chứ?   

Âu Dương Triết?  

Vừa nghĩ đến đây, Trương Minh Vũ bỗng cau mày.  

Tần Minh Nguyệt nhanh chóng xuống xe.  

Trương Minh Vũ bám sát theo sau!  

Sau khi xuống xe anh mới phát hiện nơi xe dừng lại là một bãi đất trống.  

Phía trước là một khu rừng rậm rạp.  

Nhìn xung quanh một vòng cũng không thấy ai dù chỉ là một bóng người.  

Ơ…  

Trương Minh Vũ sững sờ.  

Đôi mắt xinh đẹp của Tần Minh Nguyệt cũng tràn đầy nghi ngờ.  

Tất cả xe đều đã ngừng lại.  

Các chiến sĩ lao xuống, từng người một nhìn xung quanh tràn đầy cảnh giác!  

Nhưng... từ đầu đến cuối cũng không có gì bất thường!  

Tần Minh Nguyệt cau mày.  

Sau khi cân nhắc một lúc mới nhỏ giọng nói: “Tiến hành kiểm tra!”  

Bốn chiến sĩ nhanh chóng lao ra ngoài.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play