Trong mắt Trương Minh Vũ hiện lên tia kinh ngạc.  

Ngay sau đó, Lâm Kiều Hân vươn tay đặt lên bả vai Trương Minh Vũ, nhẹ nhàng xoa bóp.  

Hể…  

Trong mắt Trương Minh Vũ tràn đầy kinh ngạc.  

Xoa bóp cho anh?  

Trương Minh Vũ lúng túng cười nói: "Anh không sao đâu, không cần bóp”.  

Lâm Kiều Hân trừng mắt, nói: "Đừng lộn xộn”.  

Khóe miệng Trương Minh Vũ run rẩy dữ dội.  

Đừng nói...  

Hành động của Lâm Kiều Hân thực sự giống mấy giám đốc ngang ngược quá.  

Chỉ là...  

Giám đốc này là nữ.  

Sau đó, Trương Minh Vũ dựa vào đầu giường, yên tĩnh hưởng thụ.  

Thật thoải mái!  

Không bao lâu sau, cơn đau nhức đã hoàn toàn biến mất.  

Trương Minh Vũ cười ha ha nói: "Được rồi, không còn khó chịu nữa”.  

Lâm Kiều Hân ngoan ngoãn gật đầu.  

Dừng động tác.  

Khóe miệng Trương Minh Vũ nở nụ cười.  

Không hiểu tại sao, cảm giác đêm qua như dài vô tận.  

Nhưng rất hạnh phúc.  

Anh cảm thấy mối quan hệ giữa anh và Lâm Kiều Hân phát triển thêm vài phần.  

Tiếp đó, Trương Minh Vũ từ tốn hỏi: "Đói bụng không? Anh đi nấu cơm”.  

Đôi mắt Lâm Kiều Hân sáng rực.  

Nhẹ nhàng gật đầu.  

Trương Minh Vũ mỉm cười.  

Nhanh chóng đứng dậy đi ra ngoài.  

Lâm Kiều Hân lẳng lặng đi theo.  

Trương Minh Vũ vừa đến phòng khách đã thấy Tô Mang đang ngồi trên sô pha.  

A...  

Trương Minh Vũ cười toe toét, nói: "Chào buổi sáng, chị ba”.  

Tô Mang quay đầu lại, hung hăng trừng mắt nhìn anh.  

Hả?  

Ánh mắt Trương Minh Vũ hiện lên vẻ khó hiểu.  

Chuyện gì vậy?  

Tô Mang bày ra dáng vẻ muốn khiển trách và răn dạy anh.  

Nhưng vừa định mở miệng đã thấy Lâm Kiều Hân ló ra từ phía sau Trương Minh Vũ.  

Cuối cùng...  

Lời đã đến bên miệng, Tô Mang chỉ có thể nuốt vào trong.  

Nhưng trong đôi mắt xinh đẹp kia lại ánh lên vẻ không hài lòng.  

Đứa em trai thối tha.  

Có vợ quên chị.  

Hừ!  

Tô Mang hít sâu một hơi, cố gắng kìm nén cảm giác chua xót trong lòng.  

Trương Minh Vũ vẫn đang không hiểu chuyện gì.  

Sau một hồi suy nghĩ, anh xoay người bước vào phòng bếp.  

Lâm Kiều Hân ngoan ngoãn đi theo.  

Thấy vậy, Tô Mang vừa mím môi vừa trừng mắt với Trương Minh Vũ.  

Em trai hư.  

Trái lại, Trương Minh Vũ không thèm để ý nên hoàn toàn không biết Tô Mang bị làm sao.  

Lâm Kiều Hân chậm rãi hỏi: "Em có thể giúp gì cho anh không?"  

Trương Minh Vũ mỉm cười, nói: "Em nấu cơm giúp anh đi”.  

Lâm Kiều Hân khẽ gật đầu.  

Cô vội vàng xoay người đi sang một bên bắt đầu vo gạo.  

Còn Trương Minh Vũ đang chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn.  

Hai người bận rộn trong bếp, nếu Lâm Kiều Hân không biết sẽ hỏi anh.  

Vô cùng ấm áp.  

Tô Mang liếc nhìn, đôi mắt đẹp tràn đầy ghen tị.  

Nhưng...  

Thật lâu sau, Tô Mang đứng lên xắn tay áo đi vào phòng bếp.  

Hả?  

Trương Minh Vũ sửng sốt.  

Anh vừa ngẩng đầu lên đã chạm ngay ánh mắt của Tô Mang đang nhìn chằm chằm mình.  

Hung dữ... 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play