Trưởng khoa Bạch nhíu mày, lạnh giọng chất vấn: “Sao hả? Cô nghi ngờ tôi làm giả kết quả kiểm tra à?”

Nghe thấy vậy, đám người xung quanh bắt đầu lớn tiếng mắng chửi.

“Lại còn dám nghi ngờ trưởng khoa Bạch nữa à? Người ta làm ở bệnh viện trung tâm đấy! Não bị úng nước rồi à?”

“Đúng rồi ấy! Cứng đầu cứng cổ cãi chày cãi cối! Cậu ta hết cái để nói rồi à? Mau nhận tội đi cho xong!”

“Loại công ty độc ác mất hết tính người này thật ghê tởm! Phải bắt họ đóng cửa càng sớm càng tốt!”



Dư luận đều nghiêng về phe trưởng khoa Bạch.

Ông ta và cô gái bị dị ứng lập tức mỉm cười đắc ý, mặt mũi tràn đầy ngạo nghễ.

Lâm Kiều Hân cắn chặt răng, càng thêm tuyệt vọng.

Nhưng Trương Minh Vũ vẫn có cảm giác chuyện này không hề đơn giản như vậy.

Một là từ trước tới nay Lâm Kiều Hân đều làm việc rất cẩn thận, không thể nào để xảy ra chuyện như này được.

Hai là thời gian chuyện này xảy ra quá trùng hợp, cứ nhằm vào lúc nhà họ Lâm sắp gặp hoạ mới xuất hiện.

Ba là một trưởng khoa của bệnh viện trung tâm lại tự mình ra mặt thay người ta đòi lại công lý?

Cứ cho là ông ta lương thiện muốn giúp người đi, nhưng sau khi thấy ông ta tới, cô gái kia chẳng có phản ứng gì khác ngoài sự kinh ngạc.

Anh nhíu mày, càng nghĩ càng thấy đáng nghi.

Một lúc lâu sau, tiếng bàn tán mới dần lắng xuống.

Trương khoa Bạch cười lạnh nói: “Bây giờ cậu còn lời gì để nói? Tôi đã đưa ra chứng cứ giấy trắng mực đen rồi. Nếu cậu nói tôi làm giả chứng cứ thì cậu lấy chứng cứ ra cho tôi xem đi!”

Nghe thấy thế, tất cả đều khinh thường cười cợt Trương Minh Vũ.

Cô gái kia cũng lạnh giọng mỉa mai: “Trông anh ta thế kia thì làm được trò trống gì? Anh ta lấy được chứng cứ gì cơ chứ?”

Lâm Kiều Hân lặng lẽ cúi đầu.

Hiện giờ nhà họ Lâm chỉ còn một mối quan hệ duy nhất với bệnh viện trung tâm, đó là phó viện trưởng Đường.

Thế nhưng Lâm Quốc Phong lại không chịu giúp đỡ cô.

Huống chi Đường Quốc Trung chỉ có chức vụ suông, không hề nhúng tay vào chuyện của bệnh viện. Dù có mời được ông ấy tới cũng vô nghĩa…

Cảm giác tuyệt vọng trong cô ngày càng dâng lên.

Tuyền Ảnh… sẽ sụp đổ như vậy sao?

Không biết từ bao giờ khoé mắt cô đã bắt đầu ươn ướt.

Tiếng trào phúng từ bốn phía truyền tới càng thêm dày đặc, thái độ của cô gái kia cũng ngày càng phách lối.

Trưởng khoa Bạch bước lên một bước, cười lạnh bảo: “Không có chứng cứ thì hãy để cô Lâm đứng ra giải thích rõ ràng cho giới truyền thông Hoa Châu đi!”

Giọng nói ông ta tràn đầy khí thế!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play