Lâm Kiều Hân yên lặng gật đầu.  

Nhưng đối mặt với tình huống như vậy, trong lòng cô vẫn có cảm giác căng thẳng.  

Tiếp đó, người đàn ông cất bước đi trước trên thảm đỏ.  

Giống như liên hoan phim.  

Điều kinh tởm nhất là... còn không ngừng giơ tay chào cánh phóng viên.  

Một lúc lâu sau, người kia mới chậm rãi bước đến chỗ dành cho khách VIP.  

Trần Đại Phú cau mày.  

Ánh mắt Triệu Khoát lập lòe, không biết đang do dự cái gì.  

Chẳng mấy chốc, ánh mắt kiêu ngạo của người đàn ông chậm rãi quét quanh.  

Khi nhìn thấy đám người Trần Đại Phú vẫn đang ngồi, trên mặt lập tức hiện lên vẻ tức giận.  

Người đàn ông hơi híp mắt, lạnh lùng nói: "Các người, không thấy tôi tới sao?"  

Hả?  

Nhóm người Trần Đại Phú nhăn mày.  

Hàn Thiên Hoa cười sảng khoái, nói: "Thấy rồi, sau đó thì sao?"  

Cái này...  

Tất cả mọi người trợn to hai mắt yên lặng nhìn.  

Không thể tưởng tượng được.  

Rốt cuộc là ông lớn nào đây?  

Người đàn ông nheo mắt lại, lạnh lùng nói: "Không biết sao? Để tôi tự giới thiệu, tôi tên Hoàng Thái Hằng, là giám đốc khu vực phía Bắc của tập đoàn Tinh Mang”.  

Nói xong, trong mắt ông ta lóe ánh lên sự tự đắc.  

Im lặng chờ đợi.  

Tập đoàn Tinh Mang?  

Lời này vừa nói ra, mọi người lập tức rơi vào mơ hồ.  

Đây là... tập đoàn nào?  

Trương Minh Vũ cũng ngẩn người.  

Chưa từng nghe...  

Nhưng đột nhiên, Trần Đại Phú và Hàn Thiên Hoa vô cùng khiếp sợ.  

Tinh Mang.  

Bất chợt, một giọng nói vang lên từ trong đám đông: "Đó là một... trong mười công ty hàng đầu thế giới, đã tài trợ cho giải thể thao quốc tế”.  

Ôi!  

Vừa dứt lời, xung quanh lập tức vang lên tiếng cảm thán.  

Giải thể thao quốc tế ư?  

Đầu óc mọi người nhanh chóng hiểu ra vấn đề.  

Thảo nào... lạ mà quen.  

Sau khi mọi người phản ứng lại, ánh mắt kinh ngạc của họ lập tức tập trung lên người Hoàng Thái Hằng.  

Người này... vậy mà là giám đốc tập đoàn Tinh Mang.  

Này...  

Khóe miệng bà Chương vẽ lên nụ cười hãnh diện.  

Ai bảo các người ngông cuồng!  

Ba bố con Lục Thiên Long cũng vui mừng điên dại!  

Quá kiêu ngạo.  

Trương Minh Vũ nhíu mày.  

Tuy đoán được địa vị của Hoàng Thái Hằng không đơn giản, nhưng không ngờ lại cao như vậy.  

Top mười thế giới?  

Ngay sau đó, Hoàng Thái Hằng tự hào nói: "Thế nào? Bây giờ biết rồi còn không định hành động gì sao?"  

"Nói cho người biết, bây giờ tập đoàn Tinh Mang của chúng tôi đã bắt đầu chuẩn bị tiến vào Ninh Châu và Tĩnh Châu”.  

"Nếu như giờ các người khiến tôi không vui thì các người… e là không có được một miếng bánh nào nữa đâu”.  

Dứt lời, vẻ lạnh lùng trong mắt ông ta bùng lên.  

Đe dọa trơ trẽn vậy luôn?  

Khóe miệng Trương Minh Vũ chậm rãi lộ ra nụ cười lạnh lẽo.  

Top mười thế giới thì sao chứ?  

Trần Đại Phú và Hàn Thiên Hoa cau mày, ánh mắt của bọn họ nhìn chăm chú.  

Nói là chia lợi nhuận nhưng nào có dễ động vào.  

Nhưng...  

Nếu đắc tội với bọn họ thì rất dễ bị đạp đổ.  

Việc này...  

Hai người đang rối rắm.  

Đôi mắt của Triệu Khoát sáng rực.  

Một lúc lâu sau, Triệu Khoát đứng dậy cung kính nói: "Thì ra là giám đốc Hoàng, ngưỡng mộ tên tuổi đã lâu”.  

"Không ngờ hôm nay có thể gặp được ở đây”.  

"Đây là vinh hạnh của tôi”.  

Nói xong, trên mặt hắn bày ra nụ cười nịnh nọt.  

Trương Minh Vũ nhăn mày.  

Hắn... đang làm phản à?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play