*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Bà Chương ngơ ngác hỏi: "Cô... là người của Cục Cảnh sát sao?"  

Tần Minh Nguyệt gật đầu nói: "Không sai”.  

Chuyện này...  

Tất cả mọi người lại kinh hãi!  

Không ngờ người mà Trương Minh Vũ tìm đến lại là...  

Đột nhiên, bà Chương cười khẩy nói: "Vậy thì dễ rồi, cô tên là gì?"  

"Tôi sẽ gọi cho Cục trưởng Trần ngay bây giờ”.  

Nói xong, bà ta lấy điện thoại di động ra.  

Hả?  

Ba người Lục Thiên Long vui mừng ra mặt!  

Đúng vậy!  

Với mối quan hệ của bà Chương thì ai mà không quen chứ?  

Chỉ cần một câu nói mà thôi!  

Chẳng mấy chốc, mọi người xung quanh lại trở nên phấn khích!  

Tần Minh Nguyệt thờ ơ nói: "Không cần đâu, ông ta đã vào tù rồi, bây giờ tôi là cục trưởng thay thế”.  

Nụ cười trên mặt đám người Lục Thiên Long bỗng đông cứng lại!  

Mọi người xung quanh lại bị sốc!  

Cục trưởng thay thế ư?  

Chuyện này...  

Trương Minh Vũ có mối quan hệ lớn vậy à?  

Đám nhân viên của tập đoàn Chu Thị dần trở nên phấn khích!  

Ông chủ... không hề yếu!  

Trương Minh Vũ lại vui vẻ nở nụ cười.  

Tuyệt vời.  

Ánh mắt bà Chương lạnh lùng, trầm giọng nói: "Hay lắm Trương Minh Vũ, cũng có chút bản lĩnh!"  

Trương Minh Vũ mỉm cười gật đầu!  

Tần Minh Nguyệt hờ hững nói: "Còn ngây ra đó làm gì? Đưa hết đám người này về cục cho tôi!"  

Hả?  

Vừa dứt lời, tất cả mọi người lại trợn to hai mắt!  

Ra tay thật à?  

Bà Chương cũng bối rối!  

Chẳng mấy chốc, tất cả các chiến sĩ đã tiến lên vây bắt đám đàn ông vạm vỡ mặc đồ đen!  

Mấy gã đàn ông vạm vỡ căn bản không dám chống cự!  

Hơn nữa... bà Chương cũng không ra lệnh!  

Một lát sau...  

Tất cả đám đàn ông vạm vỡ mặc đồ đen đã bị bắt!  

Đưa thẳng lên xe!  

Chuyện này...  

Mọi người đều kinh hãi!  

Sắc mặt Bà Chương u ám như nước, hai tay siết chặt!  

Hồi lâu sau, bà ta mới quát lớn: "Dựa vào đâu mà bắt người của chúng tôi?"  

Tần Minh Nguyệt thờ ơ nói: "Bà bị tình nghi tụ tập đám đông để đánh nhau, có vấn đề gì không?"  

Giọng điệu của cô ta giống hệt bà Chương lúc nãy!  

Trương Minh Vũ bật cười đắc ý!  

Bà Chương hơi nheo mắt, nhưng... cuối cùng vẫn không nói được gì!  

Suy cho cùng...  

Chẳng mấy chốc, mọi người trơ mắt nhìn các chiến sĩ đưa tất cả những người mặc đồ đen lên xe!  

Nhanh chóng rời đi!  

Nhưng khoảng hai mươi người đi cùng Tần Minh Nguyệt vẫn im lặng đứng bên đường.  

Ừng ực!  

Mọi người xung quanh khó khăn nuốt nước bọt.  

Tất cả chết lặng!  

Vậy là kết thúc rồi sao?  

Ánh mắt bà Chương lạnh lùng, tức giận nói: "Hay cho một cục trưởng thay thế, tôi nhớ cô rồi đấy!"  

Tần Minh Nguyệt nhướng mày hỏi: "Bà uy hiếp tôi sao?"  

Vốn dĩ cô ta nên dẫn bà Chương đi cùng.  

Nhưng dù sao cô ta cũng là người mới đến.  

Cô ta không thể làm ra chuyện gì quá đáng, nếu không sẽ rất khó xử lý.  

Bà Chương siết chặt nắm đấm!  

Bà ta cũng không dám trực tiếp chống đối, dù sao...  

Phù!  

Rất lâu sau, bà Chương mới nguôi ngoai cơn giận trong lòng.  

Lục Thiên Long hơi mờ mịt!  

Cứ kết thúc như vậy à?  

Hết rồi sao?  

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play