Vừa dứt lời, mọi người xung quanh đều ớn lạnh!  

Chuyện này...  

Quá khiêu khích!  

Dám tổ chức thật à?  

Mọi người đều kinh ngạc!  

Ba bố con nhà họ Lục trố mắt nhìn.  

Bà Chương cũng kinh ngạc ra mặt!  

Thằng ranh này... điên rồi hả?  

Trần Thắng Nam thở phào nhẹ nhõm.  

Một nụ cười chậm rãi xuất hiện trên khóe miệng Lâm Kiều Hân.  

Đây mới là Trương Minh Vũ.  

Hồi lâu sau, trong điện thoại truyền đến một giọng nói phấn khích: "Vâng, tôi lập tức làm ngay!"  

Điện thoại cúp máy.  

Trương Minh Vũ chậm rãi nở nụ cười.  

Im lặng chờ đợi.  

Một lúc lâu sau, mọi người mới định thần lại.  

Nhưng... vẫn mờ mịt như cũ!  

Sắc mặt bà Chương u ám, lạnh lùng nói: "Rõ ràng là cậu muốn đối đầu với tôi?"  

Trương Minh Vũ cười đáp: "Là bà đến đây đối đầu với tôi trước, sao... tôi có thể khách khí với bà được chứ?”  

Nói xong anh chậm rãi ngẩng đầu.  

Không hề sợ hãi!  

Chuyện này...  

Mọi người đều bị sốc.  

Thằng nhóc này... lấy đâu ra tự tin vậy?  

Đôi mắt của Trần Thắng Nam lấp lánh!  

Mình đi theo đúng người rồi!  

Lục Thiên Long nôn nóng nói: "Bà Chương, bà xem... "  

Hừ!  

Bà Chương cười khẩy nói: "Tôi lại muốn xem thử người của bọn chúng trở về đây bằng cách nào!"  

Giọng điệu hết sức khí thế!  

Bụp bụp!  

Tiếng bước chân nặng nề nối tiếp nhau vang lên!  

Mọi người đều sững sờ.  

Nhìn theo hướng phát ra âm thanh, vừa hay nhìn thấy một đám đàn ông vạm vỡ đang xếp hàng ngay ngắn chỉnh tề!  

Bọn chúng bao vây lối vào của tập đoàn Chu Thị!  

Ai nấy đều hừng hực khí thế!  

Bà Chương lạnh lùng lẩm bẩm: "Không có mệnh lệnh của tôi, không ai được phép ra vào!"  

Vẻ hoảng sợ thoáng qua trong mắt các nhân viên của tập đoàn Chu Thị!  

Đây chẳng phải là tìm đến cái chết sao?  

Chẳng mấy chốc, trên mặt rất nhiều người lộ ra vẻ tức giận!  

Suy cho cùng... Trương Minh Vũ gây rắc rối, liên quan gì đến họ chứ?  

Khóe miệng Lục Thiên Long nở nụ cười khẩy.  

Trương Minh Vũ thờ ơ nói: "Bà uy hiếp tôi sao?"  

Bà Chương bật cười khinh thường, rù rì: "Tôi uy hiếp cậu đấy thì đã sao? Nếu có bản lĩnh... thì cậu đuổi người của tôi đi đi”.  

Nói xong trong mắt bà ta tràn đầy vẻ khinh thường!  

Trương Minh Vũ cười nghiền ngẫm nói: "Được, vậy đợi tôi gọi người”.  

Nói xong anh cầm điện thoại lên.  

Cái gì?  

Vừa dứt lời, tất cả mọi người đều sửng sốt.  

Gọi người hả?  

Mọi người vây xem lại bật cười!  

Tất cả các nhân viên của tập đoàn Chu Thị đều nhìn anh như một kẻ ngốc!  

Gọi người... trước mặt bà Chương hả?  

Ai mà không biết tất cả hệ thống nhân viên bảo vệ ở Tĩnh Châu đều là của bà Chương?  

So người với bà Chương ư?  

Quá ngu xuẩn!  

Trương Minh Vũ phớt lờ, tiếp tục thực hiện cuộc gọi.  

Chẳng mấy chốc, một thanh âm lạnh lùng vang lên: "Sao vậy?"  

Trương Minh Vũ cười ha hả nói: "Cửa ra vào của công ty chúng tôi bị người ta chặn lại, họ không cho chúng tôi ra vào”.  

"Bốn năm mươi người gì đấy, tôi cũng không chiếm dụng quân đội...”  

"Cô xem…"  

Nói xong anh yên lặng chờ đợi.  

Giọng nói lạnh lùng lại vang lên: "Biết rồi, chờ đó đi”.  

Điện thoại cúp máy.  

Khuôn mặt Trương Minh Vũ tươi cười.  

Tới rồi!  

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play