Lâm Kiều Hân bước vào với đôi chân dài miên man.
Ừng ực!
Trương Minh Vũ nuốt nước bọt, đôi mắt bỗng cứng đờ!
Vóc dáng nghiêng nước nghiêng thành, khuôn mặt vô cùng xinh đẹp!
Cô mặc một chiếc váy ngủ bằng vải lụa mỏng màu xanh nhạt, càng để lộ vóc dáng đáng tự hào!
Chất liệu này...
Qua lớp vải lụa mỏng, anh có thể thấy mờ làn da trắng nõn!
Ơ kìa...
Cơ thể Trương Minh Vũ đột nhiên có cảm giác nóng hừng hực!
Rất đẹp!
Lâm Kiều Hân hơi đỏ mặt, hỏi: "Đồ ngủ của anh đâu?"
Trương Minh Vũ ngây ngốc giơ tay lên.
Lâm Kiều Hân đi theo hướng chỉ tay, nhanh chóng lấy bộ đồ ngủ ra.
Cô bước qua giường!
Trương Minh Vũ không thể kiểm soát ánh mắt của mình.
Thật sự rất hấp dẫn!
Giọng nói du dương của Lâm Kiều Hân vang lên: "Anh đang nghĩ gì vậy? Chờ em thay đồ cho anh à?"
Chuyện này...
Trương Minh Vũ lúng túng mỉm cười: "Không... không cần, anh sẽ tự thay...”
Nói xong anh nhanh chóng cầm lấy đồ ngủ!
Lâm Kiều Hân đứng bên giường yên lặng nhìn.
Trương Minh Vũ đầy bất lực.
Cô ấy định đứng xem mình thay đồ à?
Lâm Kiều Hân vẫn chưa ý thức được, cô khoanh tay yên lặng chờ đợi.
Mãi lâu sau, cô mới hỏi: "Anh đứng ngây ra đó làm gì?"
Trương Minh Vũ hít sâu một hơi.
Rất khó hiểu!
Mình là một người đàn ông, ngượng ngùng gì chứ?
Trương Minh Vũ hạ quyết tâm, nhếch miệng cười nói: "Không làm gì cả, chuẩn bị chút thôi”.
Nói xong, anh chợt giơ tay lên!
Chuẩn bị ư?
Trong đôi mắt đẹp của Lâm Kiều Hân hiện lên vẻ bàng hoàng.
Tuy nhiên, còn chưa kịp nghĩ nhiều...
Cô đã nhìn thấy phần thân trên của Trương Minh Vũ trần trụi trước mặt!
Dù không cường tráng lắm nhưng các đường nét vẫn vô cùng uyển chuyển cộng thêm cơ bụng rõ nét...
Khuôn mặt xinh đẹp của Lâm Kiều Hân đỏ bừng!
Vừa nãy cô rối bời, hoàn toàn không nghĩ đến việc này!
Bây giờ…
Trương Minh Vũ vừa nghiến răng nghiến lợi, vừa đưa tay cởi cúc quần!
Bộ dạng đang muốn cởi quần!
Lâm Kiều Hân khẽ hét lên, nói: "Anh... chờ một chút, em... đi lấy nước”.
Nói xong, cô bỏ chạy mất tăm.
Trương Minh Vũ chậm rãi nở nụ cười.
Hóa ra em cũng sợ à?
Chẳng mấy chốc, Trương Minh Vũ đã thay xong đồ ngủ.
Lâm Kiều Hân trở lại với hai ly nước trên tay, khuôn mặt vẫn đỏ bừng.
Trương Minh Vũ càng ngạc nhiên hơn.
Cô gái này... thực sự kỳ lạ.
Lâm Kiều Hân vươn tay nói: "Nước của anh đây”.
Trương Minh Vũ tinh nghịch cười hỏi lại: "Anh có nói anh muốn nước à?"
Lâm Kiều Hân xấu hổ.
Mãi lâu sau cô mới nhẹ giọng nói: "Đưa cho anh thì anh uống đi! Anh...”
Cô giậm chân!
Trương Minh Vũ nhoẻn miệng cười.
Giọng điệu nũng nịu này... cực kỳ quyến rũ!
Trương Minh Vũ lắc đầu cười nói: "Ồ, được, anh muốn uống nước, cảm ơn nhé”.
Nói xong, anh uống cạn!
Lâm Kiều Hân trừng mắt hậm hực, rồi ngồi xuống giường.
Tiếng thở dốc vang lên!
Tức chết mất!
Thiệt tình...
Nhưng cuối cùng, Lâm Kiều Hân không nói nhiều.
Trương Minh Vũ nằm trên giường, cười nói: "Được rồi, mau đi ngủ thôi, không chọc em nữa”.
Không chọc nữa ư?
Lâm Kiều Hân bĩu môi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT