Trương Minh Vũ liếc nhìn xung quanh.  

Đột nhiên, anh thấy trong các bát khác mà người ta vừa ăn cũng còn vài miếng...  

Chuyện này...  

Trương Minh Vũ lúng túng cười hỏi: "Bên kia vẫn còn, cô... có muốn ăn thêm không?"  

Hả?  

Tần Minh Nguyệt giật mình.  

Ngẩng đầu nhìn lên, sắc mặt tối sầm lại!  

Ồ...  

Khuôn mặt Trương Minh Vũ cứng đờ!  

Hình như hơi sai sai rồi?  

Tần Minh Nguyệt bất mãn nói: "Ở trước mặt tôi, người khác căn bản không dám lãng phí”.  

"Anh cho rằng tôi thích ăn đồ thừa của người khác hả?"  

Trương Minh Vũ ngượng ngùng mỉm cười.  

Tần Minh Nguyệt hung dữ trừng mắt lẩm bẩm: "Tôi chưa bao giờ ăn đồ thừa của người khác đâu”.  

"Thật là...”

Ồ...  

Trương Minh Vũ lại nở nụ cười ngượng ngùng.  

Mình đang nghĩ gì vậy chứ?  

Tần Minh Nguyệt trừng mắt giận dữ, thở phì phò ăn ngấu nghiến.  

Trái lại cũng dễ thương.  

Trương Minh Vũ yên lặng ngồi bên cạnh, không dám lên tiếng.  

Nhưng trong lòng lại có cảm giác kỳ lạ.  

Nếu chê đồ của người khác thì tại sao lại ăn của tôi?  

Không chê của tôi à?  

Sắc mặt Trương Minh Vũ hơi ửng đỏ.  

Mình tự đề cao mình quá rồi...  

Không lâu sau, Tần Minh Nguyệt đặt đũa xuống.  

Trương Minh Vũ liếc nhìn.  

Quả nhiên trong bát chẳng còn gì...  

Tần Minh Nguyệt đứng dậy nói: "Đi thôi”.  

Trương Minh Vũ gật đầu.  

Sau khi thanh toán, cả hai trở lại xe.  

Tần Minh Nguyệt mím môi hỏi: "Anh đi đâu?"  

Vẫn còn bất mãn.  

Trương Minh Vũ lúng túng nói vị trí của đại viện.  

Tần Minh Nguyệt nhanh chóng lái xe xe đi.  

Suốt quãng đường cả hai đều im lặng.  

Trương Minh Vũ luôn mang biểu cảm ngượng ngùng trên khuôn mặt.  

Muốn giải thích...  

Nhưng không biết phải nói gì.  

Không lâu sau, chiếc xe chậm rãi dừng lại trước cổng đại viện.  

Trương Minh Vũ bối rối mở cửa xe.  

Đột nhiên, giọng nói du dương của Tần Minh Nguyệt vang lên: "Hai ngày tới tôi vẫn ở Tĩnh Châu, nếu có khó khăn gì thì có thể liên hệ với tôi bất cứ lúc nào”.  

Trương Minh Vũ nhếch miệng cười nói: "Được”.  

Tần Minh Nguyệt liếc nhìn rồi nói thêm: "Tôi không chỉ nói về việc công”.  

Hả?  

Trương Minh Vũ sửng sốt.  

Rừm!  

Đột nhiên, chiếc xe nổ máy!  

Trương Minh Vũ còn chưa kịp phản ứng, chiếc xe đã biến mất khỏi tầm mắt...  

Không chỉ việc công sao?  

Có thể là việc tư à?  

Trương Minh Vũ bất lực lắc đầu bước vào.  

Sau khi thoát khỏi cõi chết, anh hoàn toàn không có tâm trạng nghĩ nhiều.  

Chẳng mấy chốc, Trương Minh Vũ đã đến cổng biệt thự.  

Anh giơ tay gõ cửa.  

Tiếng bước chân vội vã vang lên.  

Cánh cửa mở toang.  

Khuôn mặt thanh tú của Lâm Kiều Hân lọt vào tầm mắt.  

Trương Minh Vũ nhếch miệng cười.  

Nhưng còn chưa kịp nói gì, Lâm Kiều Hân đột nhiên tiến lên một bước!  

Hả?  

Trương Minh Vũ sửng sốt.  

Lâm Kiều Hân lao vào vòng tay của Trương Minh Vũ!  

Ơ kìa...  

Trương Minh Vũ vô cùng kinh ngạc!  

Cô ấy…  

Mãi lâu sau, Trương Minh Vũ mới sực tỉnh.  

Cẩn thận cảm nhận...  

Cơ thể mảnh mai của Lâm Kiều Hân khẽ run rẩy, như thể cô đang khóc!  

Ừng ực! 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play