Trương Minh Vũ không kiên nhẫn nói: “Sao bọn mày lại nói nhảm nhiều thế?”  

“Muốn đánh thì đánh đi”.  

“Mày nói nhiều thêm vài câu, ngoại trừ việc có thể nghỉ ngơi một chút thì còn có thể làm gì? Có rớt được miếng thịt nào không?”  

Khóe miệng Sơn Bản Lộ co giật dữ dội!  

Mẹ kiếp...  

Sơn Bản Lộ nghiến răng nghiến lợi nói: “Được, nếu mày nóng lòng muốn chết như vậy thì tao sẽ cho mày được toại nguyện!”  

Nói xong, trong đôi mắt hắn hiện lên tia sáng lạnh lẽo!  

Bộp!  

Hắn giậm chân xuống sàn, cả người lao thẳng về phía Trương Minh Vũ!  

Trương Minh Vũ kinh ngạc.  

Dứt khoát như vậy sao?  

Tần Minh Nguyệt nghiêm túc nói: “Tôi đối phó với hắn, anh đánh không lại đâu”.   

Hả?  

Trương Minh Vũ hơi bất lực.  

Nhưng... cũng tốt.  

Tuy nhiên, lúc này chuông điện thoại lại reo lên.  

Gì vậy?  

Tần Minh Nguyệt dừng chân lại.  

Sơn Bản Lộ đã lao tới, vẻ mặt hung dữ!  

Trương Minh Vũ đưa tay ra hét lên: “Chờ một chút!”  

Gì cơ?  

Sơn Bản Lộ ngừng lại, ngây người hỏi: “Chuyện gì?”  

Trương Minh Vũ cau mày nghiêm túc trả lời: “Tao nghe điện thoại trước đã”.  

Dứt lời anh xoay người đi sang một bên.  

Mọi người đều sững sờ.  

Nghe... Điện thoại hả?  

Vẻ mặt của Sơn Bản Lộ ngờ nghệch!  

Phì!  

Nghe thấy câu này, Tần Minh Nguyệt không khỏi che miệng cười quyến rũ.  

Sơn Bản Lộ khẽ nheo mắt lại.  

Đến giờ hắn mới biết là mình bị trêu đùa!  

Trương Minh Vũ hoàn toàn không để ý.  

Anh cười toe toét nói: “Chị tư, có chuyện gì vậy?”  

Giọng nói quyến rũ của Liễu Thanh Duyệt vang lên: “Em trai thối tha, đánh đấm thế nào rồi? Có phải đang bị đánh không?”  

Trương Minh Vũ xấu hổ mỉm cười: “Còn không phải sao, đám người Thần Ẩn đó sống chó quá, luôn giở chiêu bẩn với em”.   

Khóe miệng Sơn Bản Lộ khẽ giật.  

Coi tao không tồn tại à?  

Đôi mắt xinh đẹp của Tần Minh Nguyệt như nở nụ cười.  

Đột nhiên cô ta phát hiện Trương Minh Vũ có vẻ cũng không quá nhàm chán...  

Liễu Thanh Duyệt hỏi: “Có bị thương không?”  

Trương Minh Vũ lắc đầu cười nói: “Không ạ, có chuyện gì vậy chị tư?"  

Liễu Thanh Duyệt đắc ý cười nói: “Được rồi, chị biết em vất vả, lát nữa sẽ có người giúp em”.  

“Không cần đánh hết sức như vậy đâu”.  

“Em kiệt sức, chị sẽ đau lòng”.  

Nghe vậy, Trương Minh Vũ lúng túng ra mặt.  

Chờ đã!  

Nói gì cơ?  

Có... người tới giúp hả?  

Đôi mắt Trương Minh Vũ lóe lên vẻ phấn khởi, hỏi: “Có phải chị sáu trở lại rồi đúng không?”  

Tần Minh Nguyệt cau mày.  

Đôi mắt Sơn Bản Lộ lóe lên tia sáng nghiêm túc.  

Liễu Thanh Duyệt lắc đầu cười nói: “Không phải, lát nữa em sẽ biết, chắc cũng sắp đến rồi”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play