Đột nhiên, đôi mắt Trương Minh Vũ chợt lóe sáng, quát: “Các anh em, các người còn ẩn nấp làm gì? Cởi quần áo đi!”  

Hả?  

Vừa dứt lời, ai nấy đều sững sờ.  

Còn có người hả?  

Vương Siêu cẩn thận nhìn lướt qua bốn phía.  

Trong mắt Tần Minh Nguyệt cũng hiện lên vẻ nghi hoặc.  

Cởi quần áo ư?  

Đột nhiên, đôi mắt Tần Minh Nguyệt sáng lên!  

Đúng vậy!  

Đám chiến sĩ đang ẩn nấp phía sau cũng ngây người.  

Cởi quần áo...  

Đột nhiên, một chiến sĩ quát khẽ: “Cởi quần áo, bọn chúng không biết thân phận chiến sĩ của chúng ta!”  

Mọi người bừng tỉnh!  

Chỉ lát sau, mọi người bắt đầu cởi hết quần áo!  

Lập tức lao ra!  

Tiếng bước chân vang lên...  

Hả?  

Vương Siêu nhíu mày.  

Nhìn về phía âm thanh phát ra...  

Hả...  

Vương Siêu lập tức ngây người!  

Chỉ thấy một đám đàn ông cởi trần lao tới!  

Cực kỳ khí thế!  

Trong mắt Vương Siêu hiện lên vẻ mờ mịt!  

Chỉ lát sau, đám đàn ông đó nhảy vào đám người, tham gia chiến đấu!  

Thể lực của các chiến sĩ vốn đã không đỡ nổi.  

Lập tức tháo chạy!  

Phù!  

Trương Minh Vũ thở phào, lùi nhanh sang một bên.  

Khôi phục thể lực!  

Tần Minh Nguyệt mắt lóe sáng, giơ ngón tay cái với Trương Minh Vũ.  

Trương Minh Vũ nhếch miệng cười.  

Dùng đầu óc vẫn tốt hơn!  

Bốp bốp bốp!  

Tiếng va chạm nặng nề liên tục vang lên!  

Chỉ một lát, hơn hai mươi người chiến sĩ hoàn toàn gục xuống, đau khổ vặn người!  

Ơ kìa...  

Vương Siêu trợn mắt há hốc mồm!  

Hắn không ngờ trên sân thượng còn có người!  

Bọn họ là ai?  

Trương Minh Vũ là ai?  

Rầm!  

Vương Siêu khó khăn nuốt nước bọt, chuẩn bị hét lên!  

Đột nhiên!  

Một bàn tay xuất hiện đằng sau Vương Siêu, bịt chặt miệng Vương Siêu lại!  

Hả...  

Mọi người ngẩn ra.  

Rắc!  

Chỉ chốc lát, âm thanh trong trẻo vang lên.  

Cổ Vương Siêu vặn vẹo, người mềm nhũn ngã xuống đất.  

Người đằng sau chính là Trương Minh Vũ!  

Ặc...  

Mọi người ngơ ngác.  

Trương Minh Vũ tức giận nói: “Giải quyết hắn sớm hơn thì có phải xong việc rồi không..”.  

Tần Minh Nguyệt hậm hực, ném ánh mắt khinh thường, nói: “Vừa nãy phía dưới có người mai phục, hắn ngã xuống nhất định sẽ kinh động tới tất cả người của cục cảnh sát”.  

Trương Minh Vũ hơi hoang mang.  

Rốt cuộc sao cô ta lại biết được?  

Lúc lâu sau, Trương Minh Vũ nghi hoặc hỏi: “Vậy bây giờ ở dưới không có người à?”  

Tần Minh Nguyệt buông tay, nói: “Có, nhưng giờ đã đi rồi”.  

Trương Minh Vũ nghi hoặc hỏi: “Đi làm gì?”  

Tần Minh Nguyệt thản nhiên nói: “Đi gọi người tới”.  

Khóe miệng Trương Minh Vũ run rẩy.  

Mình tự cho là mình thông minh hả?  

Trương Minh Vũ đờ đẫn hỏi: “Vậy bây giờ...”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play