*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trương Minh Vũ ngơ ngác.  

Nhìn kỹ hơn...  

Lúc này anh mới phát hiện, trong lồng ngực của Triệu Khoát và các cậu chủ nhà giàu khác cũng ôm theo mấy cô em phục vụ.  

Thật là...  

Trương Minh Vũ thu hồi ánh mắt.  

Không chút hứng thú.  

Suy cho cùng, mặc dù mấy cô nhân viên phục vụ cũng không tệ, nhưng so với những người đẹp như Liễu Thanh Duyệt hay Lâm Kiều Hân thì...  

Thua xa.  

Bụp!  

Đột nhiên, một âm thanh trầm đục vang lên.  

Hả?  

Trương Minh Vũ cau mày.  

Nhìn kỹ, mới phát hiện một thanh niên đã ngã xuống sàn.  

"Hay!"  

Từng tiếng hét bỗng vang lên.  

Trương Minh Vũ bĩu môi.  

Đúng là con cháu nhà giàu, đi đến đâu cũng có người nịnh nọt tâng bốc.  

Thanh niên trẻ đứng đó kiêu hãnh nói: "Còn ai dám thách đấu với tôi nữa không?"  

Liễu Thanh Duyệt nhướng mày hỏi: "Em không đánh thử à?"  

Nói xong, trong đôi mắt xinh đẹp của cô ấy lóe lên vẻ chờ mong.  

Trương Minh Vũ lắc đầu cười nói: "Em không thích bắt nạt người khác”.  

Liễu Thanh Duyệt yên lặng gật đầu.  

Cô gái sau lưng lại trừng mắt xem thường.  

Còn tưởng rằng Trương Minh Vũ là người thành thật.  

Không ngờ lại... giỏi chém gió.  

Triệu Khoát đứng dậy, ngạo nghễ nói: "Nếu không ai thách đấu nữa thì hôm nay đội chiến thắng... là đội chúng tôi!"  

Hả?  

Trương Minh Vũ cau mày.  

Hai người họ cùng đội à?  

Hừ!  

Một tiếng hừ lạnh lùng vang lên.  

Ngay sau đó, lại có một người thanh niên đứng lên, lạnh lùng nói: "Cậu chủ Triệu, hôm nay anh thật may mắn, dù sao cũng chỉ có năm triệu tệ, vài ngày nữa cũng phải trả lại thôi”.  

Hả?  

Ánh mắt Trương Minh Vũ lóe sáng!  

Hóa ra là cậu hai nhà họ Lục - Lục Chính Minh!  

Tên này cũng ở đây à?  

Ánh mắt Trương Minh Vũ hiện lên vẻ phấn khích.  

Một lưới bắt hết?  

Triệu Khoát cười khẩy, lẩm bẩm: "Cậu chủ Lục, thua là thua, nói như vậy thì tệ quá”.  

Lục Chính Minh hơi híp mắt nói: "Nếu không phải hôm nay đàn em của tôi bị bệnh thì anh cho rằng anh có thể thắng được sao?”  

Triệu Khoát khoanh tay trước ngực, cười đùa nói: "Được, nếu đã như vậy... thì chúng ta hẹn trận khác nhé?"  

"Tôi cho anh hai mươi phút”.  

"Nếu như anh có thể tìm được người đánh hạ được đàn em của tôi thì trận này cũng coi như anh thắng”.  

"Tránh việc người khác lại nói tôi ra oai!"  

Chuyện này...  

Vừa dứt lời, mọi người xung quanh lập tức trợn to hai mắt!  

Tự tin vậy à?  

Lục Chính Minh hơi híp mắt, trong lòng bừng bừng lửa giận!  

Khiêu khích?  

Lục Chính Minh cười khẩy nói: "Được, nếu vậy... anh có dám đánh cược lớn hơn không?"  

Triệu Khoát tinh nghịch cười nói: "Sao lại không dám chứ? Nói đi, anh muốn đặt cược bao nhiêu?”  

Những người xung quanh cũng trố mắt nhìn.  

Lục Chính Minh kiêu ngạo nói: "Năm triệu tệ thật nhàm chán, chúng ta cược năm trăm triệu tệ luôn đi!"  

"Anh dám không?"  

Hả?  

Vừa dứt lời, mọi người xung quanh lập tức ớn lạnh!  

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play