Trương Minh Vũ hoang mang.  

Nhiều câu hỏi không lời đáp.  

Thời gian chậm rãi trôi qua.  

Không lâu sau, đoàn xe tiến vào thành phố Tĩnh Châu.  

Tần Minh Nguyệt chậm rãi nói: "Hai người cũng phải phối hợp với tôi, lấy khẩu cung xong rồi hãy ra về”.  

Trương Minh Vũ cau mày.  

Anh thì không thành vấn đề, nhưng Lâm Kiều Hân... còn bị thương...  

Lâm Kiều Hân thấy vậy, vội vàng nói: "Được”.  

Trương Minh Vũ không nhiều lời.  

Chẳng mấy chốc, đoàn xe chậm rãi dừng lại trước cổng cục cảnh sát Tĩnh Châu.  

Cả nhóm người xuống xe.  

Tần Minh Nguyệt biến mất ngay sau khi bước vào.  

Trương Minh Vũ và Lâm Kiều Hân đi lấy khẩu cung.  

Chẳng mấy chốc, thủ tục kết thúc.  

Trương Minh Vũ cõng Lâm Kiều Hân trên lưng đến cửa cục cảnh sát.  

Long Tam đang đợi bên ngoài.  

Trương Minh Vũ và Lâm Kiều Hân lên xe.  

Một lát sau, Long Tam nhanh chóng đậu xe ở cổng đại viện.  

Phù!  

Trương Minh Vũ thở phào nhẹ nhõm.  

Đêm khuya.  

Tinh thần Lâm Kiều Hân cũng bắt đầu uể oải.  

Quá mệt mỏi.  

Trương Minh Vũ nhẹ giọng nói: "Đợi lát nữa, em có thể đi ngủ rồi”.  

Lâm Kiều Hân gật đầu với một nụ cười gượng gạo.  

Mí mắt cô đang chiến đấu.  

Trương Minh Vũ lại cõng Lâm Kiều Hân trên lưng.  

Yên lặng bước về phía trước.  

Lâm Kiều Hân hoàn toàn thả lỏng dán vào lưng Trương Minh Vũ, khóe miệng nở nụ cười.  

Rất an toàn.  

Chẳng mấy chốc, hai người đã đến cửa biệt thự.  

Cạch!  

Cánh cửa mở ra.  

Trương Minh Vũ ngẩng đầu lên, vừa lúc nhìn thấy Liễu Thanh Duyệt đang đứng ở cửa với vẻ mặt phức tạp.  

Đôi mắt đẹp ửng đỏ.  

Hình như... giống như vừa khóc...  

Ơ kìa...  

Trương Minh Vũ sững sờ một lúc.  

Liễu Thanh Duyệt nuốt nước bọt nói: "Em trai, em... về rồi à?”  

Trương Minh Vũ gượng cười nói: "Em về rồi đây”.  

Liễu Thanh Duyệt khẽ nghiến răng, muốn nói lại thôi!  

Cuối cùng…  

Haizz.  

Liễu Thanh Duyệt lặng lẽ thở dài: "Vào trước đã rồi nói”.  

Trương Minh Vũ yên lặng gật đầu.  

Chẳng mấy chốc, Lâm Kiều Hân được đặt trên ghế sô pha.  

Lâm Kiều Hân nằm yếu ớt.  

Phù!  

Trương Minh Vũ lại thở hổn hển.  

Cuối cùng cũng được buông lỏng.  

Sau khi đứng thẳng dậy, anh nhận ra Liễu Thanh Duyệt đang đứng sau lưng với đôi mắt ửng đỏ.  

Trương Minh Vũ nhếch miệng cười nói: "Chị tư không cần lo lắng, chẳng phải bọn em đã trở về rồi sao?”  

Vừa dứt lời, cơ thể mềm mại của Liễu Thanh Duyệt run rẩy.  

Trương Minh Vũ hít sâu một hơi, trong lòng cảm thấy không thoải mái.  

Anh biết.  

Chắc chắn Liễu Thanh Duyệt vì một vài lý do nào đó mà không thể đi.  

Anh không muốn làm Liễu Thanh Duyệt cảm thấy khó chịu.  

Nhưng anh còn chưa kịp nói nhiều, Liễu Thanh Duyệt đột nhiên tiến lên một bước!  

Hả?  

Trương Minh Vũ sửng sốt.  

Liễu Thanh Duyệt không chút do dự nhào vào lồng ngực Trương Minh Vũ!  

Ôm chặt lấy anh! 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play