Sơn Bản Lộ khó khăn nuốt nước bọt.  

Vô cùng lúng túng.  

Tần Minh Nguyệt thản nhiên nói: “Các người ôm đầu ngồi xuống đi!”  

Nói xong, cô ta lạnh lùng nhìn lướt qua đám người Thần Ẩn.  

Hả?  

Sơn Bản Lộ cau mày, hỏi: “Cô có ý gì?”  

Tần Minh Nguyệt khẽ ngẩng đầu, lãnh đạm nói: “Tôi nghi ngờ các anh nhập cảnh trái phép, các anh buộc phải phối hợp với công việc của chúng tôi!”  

Chuyện này…  

Nghe vậy, Sơn Bản Lộ hoàn toàn ngu người!  

Người của cục cảnh sát lại dám nhắm vào Thần Ẩn ư?  

Điên rồi sao?  

Sơn Bản Lộ cười khẩy, nói: “Có tin tôi gọi một cú điện thoại…  

Đoàng!  

Còn chưa kịp nói xong, tiếng súng chói tai bỗng nhiên vang lên!  

“A!”  

Ngay sau đó là tiếng kêu gào thống khổ của Sơn Bản Lộ!  

Ôi vãi...  

Mọi người xung quanh lập tức hít sâu một hơi!  

Nổ súng thật à?  

Trong mắt Trương Minh Vũ cũng tràn đầy vẻ mê man.  

Hoàn toàn không ngờ tới!  

Dù sao Thần Ẩn có thể tồn tại được đến bây giờ, chắc chắn là phải có thủ đoạn riêng.  

Nhưng…  

Âu Dương Triết cau mày, trong mắt lóe lên vẻ lạnh lẽo!  

Mọi người nhìn theo…  

Đúng lúc nhìn thấy trên đùi Sơn Bản Lộ có một lỗ máu.  

Sơn Bản Lộ ngồi xổm dưới đất ôm bắp đùi, đau đến mức nhe cả răng!  

Ừng ực!  

Mọi người xung quanh khó khăn nuốt nước bọt.  

Giọng điệu của Tần Minh Nguyệt lạnh như băng nói: “Đừng để tôi nói đến lần thứ hai!”  

Đây…  

Đám người Thần Ẩn trố mắt nhìn nhau…  

Nhưng…  

Cuối cùng vẫn nghe lời ngồi xuống.  

Âu Dương Triết híp mắt lại, lạnh lùng nói: “Tần Minh Nguyệt, cô muốn xen vào chuyện của nhà họ Âu Dương chúng tôi thật sao?”  

Tần Minh Nguyệt cau mày, hỏi ngược lại: “Có gì mà không dám chứ?”  

Sắc mặt Âu Dương Triết tối sầm lại!  

Trong mắt Trương Minh thoáng qua vẻ suy tư.  

Chuyện của nhà họ Tần và nhà họ Âu Dương… hình như cũng không đơn giản.  

Anh nhận ra sự việc này… ngày càng nghiêm trọng.  

Lúc này Âu Dương Triết mới lạnh lùng nói: “Nếu đã vậy thì đừng trách tôi không khách khí!”  

Vừa dứt lời, Dạ Thập Nhất sải bước lao ra ngoài!  

Người của tổ 11 cũng theo sát!  

Tần Minh Nguyệt cười khẩy, khẽ hét lên: “Phòng bị!”  

Két két két!  

Ngay sau đó, một loạt âm thanh cứng ngắc vang lên!  

Hả?  

Thấy vậy, mọi người lập tức trợn tròn hai mắt.  

Nhìn kỹ lại…  

Tất cả người của cục cảnh sát đều cầm một khẩu súng lục!  

Các tia hồng ngoại đều đồng loạt tập trung trên người Dạ Thập Nhất và dám người sau lưng hắn!  

Chuyện này….  

Dạ Thập Nhất cau mày, lập tức dừng lại!  

Trong mắt Âu Dương Triết cũng lóe lên vẻ lạnh lẽo!  

Tức giận tột cùng!  

Vốn dĩ kế hoạch không có chút sơ hở nào, nhưng hắn không ngờ giữa đường lại có người ngáng chân!  

Hai tay Tần Minh Nguyệt cầm súng, tư thế hiên ngang!  

Trương Minh Vũ chậm rãi nở một nụ cười.  

Được cứu rồi.  

Âu Dương Triết siết chặt nắm đấm, sắc mặt hoàn toàn u ám!  

Có súng!  

Sơn Bản Lộ cắn chặt răng, trong mắt lại tràn đầy vẻ sốt sắng.  

Âu Dương Triết cũng không còn cách nào!  

Vậy… bọn họ….  

Cuối cùng, Sơn Bản Lộ cũng không nói gì nữa.  

Âu Dương Triết do dự trong chốc lát, lạnh lùng nói: “Tốt lắm, tôi sẽ nhớ rõ mối thù này”.  

“Chúng ta.... ngày khác lại tính sổ!”  

Nói xong, hắn vung tay lên, quát: “Rút lui!”  

Hả?  

Vừa dứt lời, Sơn Bản Lộ lập tức ngu người.  

Mấy người rút lui.  

Còn tôi thì sao?  

Trương Minh Vũ nở một nụ cười.  

Cuối cùng cũng đi rồi!  

Nhưng lúc này, giọng nói dễ nghe của Tần Minh Nguyệt lại vang lên lần nữa: “Tôi nói để cho anh đi sao?”  

Hả?  

Vừa dứt lời, tất cả mọi người lập tức trợn tròn hai mắt!  

Âu Dương Triết… không thể đi à?

Trương Minh Vũ trợn to hai mắt, trong mắt lóe lên vẻ mờ mịt.  

Vẫn không được sao?  

Âu Dương Triết dừng bước, lạnh lùng nói: "Sao thế, cô còn muốn giữ tôi ở lại đây nữa à?"  

Nói xong, trong mắt hắn lóe lên vẻ lạnh lẽo.  

Tần Minh Nguyệt lạnh lùng nói: "Bây giờ tôi hoài nghi anh tụ tập đánh người, anh phải về với tôi để lấy khẩu cung!"  

Chuyện này...  

Vừa dứt lời, tất cả mọi người xung quanh đều ngơ ngác!  

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play