*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Chẳng mấy chốc, họ đã đi đến cửa.
Quay đầu nhìn lại.
Miệng của Dạ Thập Nhị bị bịt lại, hai tay cũng đã bị trói chặt sau lưng.
Gã đang bị Long Tam khống chế.
Trương Minh Vũ hơi híp mắt, trong con ngươi lóe lên ý nghĩ lạnh lùng.
Dạ Thập Nhị nhíu mày.
Không hiểu vì sao trong lòng gã lại dâng lên một cảm giác sợ hãi không thể giải thích được...
Lát sau, Trương Minh Vũ gằn giọng nói: “Chúng ta cùng đi ra ngoài rồi tính sổ!”
Nói xong, anh nhanh chóng bước đi trước!
Dù thế nào, tính mạng của Lâm Kiều Hân mới là điều quan trọng nhất.
Phải lập tức rời khỏi nơi này.
Long Tam áp giải Dạ Thập Nhị nối bước theo sau.
Liễu Thanh Duyệt lẳng lặng đi theo.
Không mất nhiều thời gian, mọi người đã ra tới cửa.
Trương Minh Vũ nhẹ giọng dặn dò: “Em ôm anh, anh mở cửa”.
Lâm Kiều Hân khó khăn gật đầu, nhẹ nhàng vòng tay qua cổ Trương Minh Vũ.
Hai cánh tay của cô đều đang run rẩy!
Cô không còn chút sức lực nào nữa, nhưng không muốn làm vướng chân Trương Minh Vũ.
Trương Minh Vũ rất nhanh đã mở ra cửa sắt.
Sốt ruột thật sự.
Mặc dù đã khống chế tốt được lực tay nhưng vẫn phát ra tiếng ồn nhỏ.
Trương Minh Vũ nhăn mày.
Lắng tai nghe cẩn thận, sau một lúc chắc chắn bên ngoài không có động tĩnh gì mới tiếp tục đi tới trước!
Rất nhanh đã ra đến bên ngoài.
Trương Minh Vũ yên lặng quét mắt nhìn xung quanh, toàn bộ khu nhà vẫn tối đen như mực.
Không có gì cả!
Phù!
Trương Minh Vũ thở phào nhẹ nhõm.
Phải ra ngoài ngay!
Sau đó, anh vội vàng đi về phía cổng lớn.
Mấy người phía sau lặng lẽ đi theo.
Nhưng Trương Minh Vũ đã vội dừng bước.
Muốn ra ngoài phải có dấu vân tay.
Trương Minh Vũ nhanh chóng lấy ngón tay trong túi ra.
Nhẹ nhàng đặt nó lên trên.
Nhưng anh không phát hiện ra Dạ Thập Nhị lặng lẽ lui hai bước.
Kế tiếp... gã đá một cú vào cổng sắt!
Ầm!
Ngay tức khắc âm thanh nặng nề vang lên!
Mặt đất cũng bị rung chuyển một chút!
Trong mắt Long Tam lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, hung hăng đá một cước vào ngực Dạ Thập Nhị.
Ngay lập tức Dạ Thập Nhị ngã xuống đất.
Trương Minh Vũ cau mày, lo lắng nói: “Không ổn, mau đi thôi!”
Vừa dứt lời, cửa cũng mở ra.
Trương Minh Vũ không chút do dự lao ra ngoài.
Long Tam kéo theo Dạ Thập Nhị.
Chẳng mấy chốc, nhóm người đã ra khỏi cổng.
Cùng lúc đó, tiếng còi báo động vang lên!
Rầm!
Trương Minh Vũ gian nan nuốt nước bọt, không do dự xông thẳng vào rừng cây bên phải.
Trong sân nhanh chóng vang lên tiếng bước chân nặng nề.
Cánh cửa mở ra.
Trương Minh Vũ quay đầu nhìn thoáng qua, lúc này mới phát hiện khoảng có mấy chục người đang xông ra ngoài!
Nhanh như vậy sao?
Trương Minh Vũ mở to hai mắt nhìn, ánh mắt lộ ra vẻ mờ mịt.
Long Tam nghiêm túc nói: “Đi mau!”
Trương Minh Vũ gật đầu mạnh.
Điên cuồng đẩy nhanh tốc độ chạy về nơi trú ẩn của Long Thất.
Dạ Thập Nhị giãy giụa.
Mặc dù không thoát ra được nhưng vẫn gây ảnh hưởng đến tốc độ của Long Tam.
Trương Minh Vũ lo lắng lấy di động ra gọi điện thoại.
Rất nhanh đã có người bắt máy.
Trương Minh Vũ thấp giọng nói: “Mau đến đây đi, bọn tôi đang bị truy đuổi, nghĩ cách gây rối loạn, đừng đối đầu trực diện với bọn chúng”.
Long Thất cung kính đáp: “Rõ”.
Nói xong anh ta cúp điện thoại.
Trương Minh Vũ không hề do dự, hết sức tập trung lao về phía trước.
Long Tam và Liễu Thanh Duyệt theo sát.
Lâm Kiều Hân chỉ im lặng nằm trên lưng Trương Minh Vũ.