Là ký túc xá thật sao?  

Trương Minh Vũ vội vàng thu ánh mắt về, chậm rãi lùi về phía sau.  

Anh biết mình đi nhầm chỗ rồi.  

Trương Minh Vũ nhanh chóng trở lại bên cạnh Liễu Thanh Duyệt và Long Tam.  

Hai người họ nhìn anh bằng vẻ mặt khó hiểu.  

Trương Minh Vũ nhỏ giọng nói: “Đi ra ngoài trước đã”.  

Hai người gật đầu.  

Ba người rón ra rón rén đi lên dốc, đến chỗ cánh cổng bằng sắt.  

May mắn cả quá trình đều không gây ra bất kỳ tiếng động nào.  

Trương Minh Vũ và hai người họ đi ra ngoài.  

Liễu Thanh Duyệt nghi ngờ hỏi: “Bên trong có gì không?”  

Trương Minh Vũ chậm rãi nói: “Trong đó toàn là người”.  

Toàn là người sao?  

Hai người họ ngơ ngác.  

Đôi mắt của Trương Minh Vũ lóe lên một tia sáng.  

Khi nãy chiếc xe đó rời khỏi đây, anh đã nghe thấy những tiếng bước chân chỉnh tề, bây giờ... nơi này lại có nhiều người như vậy.  

Lẽ nào.. là đang huấn luyện binh sĩ sao?  

Khi nghĩ đến đây, trong lòng Trương Minh Vũ ngay lập tức sáng tỏ.  

Lối đi này là đường đi ký túc xá.  

Vậy những lối đi khác... được sử dụng với mục đích gì?  

Trương Minh Vũ nghiêm túc nói: “Chúng ta đi vào từng người một, nhất định sẽ tìm ra căn phòng nhốt Kiều Hân”.  

Mặc dù làm theo cách này có phần liều lĩnh, nhưng... không còn cách nào khác!  

Hai người họ gật đầu.  

Trương Minh Vũ không chần chừ nữa, đi thẳng vào lối đi kế tiếp.  

Đã có kinh nghiệm từ lần trước, lần này khi mở cửa không còn phát ra tiếng động nữa.  

Trương Minh Vũ nhanh chóng đi vào thăm dò.  

Bên trong tối đen như mực.  

Hoàn toàn không thể nhận ra rốt cuộc đây là nơi nào.  

Tập trung lắng nghe.  

Không hề có bất cứ âm thanh nào.  

Không phải chỗ này!  

Trương Minh Vũ vội vàng lùi ra ngoài.  

Đổi đường khác!  

Nhóm ba người bọn họ đi tới cánh cửa của lối đi khác.  

Trương Minh Vũ lại mở cửa lần nữa.  

Mùi thuốc phả thẳng vào mặt anh!  

Bên trong vẫn đen kịt như lúc nãy!  

Không đúng!  

Trong thoáng chốc đôi mắt Trương Minh Vũ lóe lên vẻ sốt sắng.  

Rốt cuộc cô ấy đang ở đâu?  

Chẳng mấy chốc, cả ba lối đi đều đã đi qua một lượt.  

Chắc đã đến giờ ngủ rồi.  

Bên trong từ đầu tới giờ đều không có bất kỳ tiếng động nào, xung quanh đều tối đen như mực.   

Phù!  

Trương Minh Vũ thở hổn hển, cố gắng làm cho tâm trạng kích động của mình bình tĩnh lại.  

Anh đi đến lối đi tiếp theo.  

Kiều Hân, em đang ở nơi nào?  

Trương Minh Vũ hít sâu một hơi, tràn đầy mong chờ mở ra cánh cửa sắt!   

Một cơn gió lạnh phả thẳng vào mặt!   

Cực kỳ ẩm ướt!  

Hả?  

Trong mắt Trương Minh Vũ nhất thời hiện lên một tia sáng.  

Cảm giác này... hơi giống với mùi của nhà giam!   

Bước vào bên trong mới phát hiện có ánh sáng yếu ớt lập lòe ở bên trong.  

Đèn chùm ở phía trên hơi lắc lư.  

Mùi này...  

Trong mắt Trương Minh Vũ hiện hiên vẻ kinh ngạc.  

Vội vàng vẫy tay!  

Long Tam và Liễu Thanh Duyệt nhanh chóng đi vào.  

Đó là một hành lang sâu thẳm.  

Điều khác biệt là nơi này thậm chí còn u ám hơn.  

Trương Minh Vũ thấp giọng nói: “Đi, qua bên đó cố gắng tìm!” 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play