Trong mắt Trương Minh Vũ đầy vẻ bất lực.  

Âu Dương Triết bỗng dừng bước, nói: “À phải rồi, nhắc anh một chút, thế lực của nhà họ Chu rất mạnh, hơn nữa… anh cũng không khống chế được”.  

“Đưa cho tôi là được”.  

Giọng điệu bình tĩnh nhưng đầy vẻ tự tin.  

Trương Minh Vũ nhướng mày.  

Không thể khống chế ư?

Âu Dương Triết nói tiếp: “À phải rồi, chuyện lần trước anh đã chọc tức Thần Ẩn, bây giờ họ đang lên kế hoạch đấy”.  

“Cẩn thận một chút”.  

Dứt lời, hắn nhìn chằm chằm Liễu Thanh Duyệt.  

Sau đó mới sải bước rời đi.  

Trương Minh Vũ cau chặt mày nhìn Âu Dương Triết rời đi.  

Hơi hoang mang.  

Thế nào gọi là mình không thể khống chế?  

Hơn nữa, chẳng phải Thần Ẩn và bọn chúng là một nhóm sao?  

Chẳng mấy chốc Âu Dương Triết đã biến mất.  

Lúc này Trương Minh Vũ mới nhìn sang Liễu Thanh Duyệt.  

Lâm Kiều Hân cũng cảm thấy hoang mang.  

Mắt Liễu Thanh Duyệt lóe sáng, nói: “Anh ta sẽ không gạt em chuyện này đâu, dạo gần đây cứ cẩn thận hơn đi”.  

Trương Minh Vũ nhíu mày.  

Chuyện Thần Ẩn thì có thể dễ giải quyết, dù sao cũng đã có dự định từ trước.  

Chẳng qua nhà họ Chu…  

Cuối cùng Trương Minh Vũ cũng không nghĩ ra được gì nên cứ để thế.  

Liễu Thanh Duyệt nói: “Có nghĩ cũng không có tác dụng, vẫn nên mau chóng giải quyết chuyện phát triển đi”.  

Trương Minh Vũ khẽ gật đầu.  

Thực lực cực mạnh mới là tấm khiên bảo vệ mạnh nhất.  

Một lúc sau Trương Minh Vũ nói: “Vậy giờ chúng ta đi thành lập một công ty”.  

Liễu Thanh Duyệt gật đầu nói: “Được”.  

Lâm Kiều Hân cắn răng.  

Cô cũng không biết rốt cuộc có nên đi hay không.  

Liễu Thanh Duyệt nói: “Kiều Hân, em cứ ở trong nhà đi, Thần Ẩn đã chuẩn bị kế hoạch rồi, ra ngoài khá nguy hiểm”.  

Lâm Kiều Hân khẽ gật đầu nói: “Vâng”.  

Nghe thế Trương Minh Vũ cũng không lo lắng nữa, nói: “Vậy giờ chúng ta đi”.  

Liễu Thanh Duyệt gật đầu.  

Sau đó hai người xoay người đi ra khỏi phòng.  

Lâm Kiều Hân đứng ngoài cửa, đưa mắt tiễn hai bóng người đi nhưng lại cảm thấy hơi lo lắng.  

Cô cứ có cảm giác… như sắp có chuyện bất ổn gì đó xảy ra.  

Haizz.  

Cuối cùng Lâm Kiều Hân cũng chỉ thầm thở dài.  

Cô không giúp được gì.  

Không lâu sau Trương Minh Vũ và Liễu Thanh Duyệt đi đến trước cổng đại viện.  

Long Tam đang đợi ở đây.  

Hai người lên xe.  

Liễu Thanh Duyệt nói địa điểm, Long Tam lái xe đi.  

Chẳng mấy chốc chiếc xe chậm rãi dừng lại.  

Trương Minh Vũ sửng sốt.  

Nhìn quanh một vòng mới nhận ra nơi này cực kỳ ồn ào.  

Liễu Thanh Duyệt nói: “Đến rồi, xuống xe thôi”.  

Trương Minh Vũ khẽ gật đầu.  

Phía trước là một tòa nhà văn phòng rất lớn, cực kỳ cao cấp.  

Giữa đường là một vòng xoay.  

Ba hướng khác của vòng xoay cũng đều là tòa nhà văn phòng.  

Mắt Trương Minh Vũ lóe sáng.  

Âu Dương Triết đúng là hào phóng.  

Mẹ nó… còn là trung tâm thành phố?  

Liễu Thanh Duyệt nói: “Chúng ta vào trong xem trước”.  

Trương Minh Vũ vui mừng gật đầu.  

Bên nào?  

Thế nhưng anh còn chưa kịp hỏi đã thấy Liễu Thanh Duyệt đi về phía tòa nhà văn phòng rất lớn phía trước.  

Đây à?  

Trương Minh Vũ ngạc nhiên trợn to mắt.  

Đột nhiên cảm thấy hơi… khó tin.  

Âu Dương Triết cứ thế mà tặng ư?  

Liễu Thanh Duyệt không vui liếc mắt nói: “Đi theo nào, ngây người làm gì?”  

Trương Minh Vũ nhếch môi cười: “Đến đây”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play