Mua cho mình à? Gì vậy nhỉ?  

Ngay sau đó, Lâm Kiều Hân bắt đầu chậm rãi đặt khung sắt lên người Trương Minh Vũ.  

Chuyện này...  

Trương Minh Vũ sửng sốt.  

Giọng nói nghi hoặc của Lâm Kiều Hân vang lên: "Ơ, sao lại không động đậy nhỉ?"  

Hả?  

Trương Minh Vũ ngơ ngác.  

Quay đầu lại, anh mới phát hiện Lâm Kiều Hân đang nhìn chằm chằm vào khung sắt trước mặt.  

Cố gắng nghiên cứu.  

Trương Minh Vũ càng ngờ vực hơn.  

Quét mắt nhìn lại một lượt, anh thấy một phích cắm.  

Trương Minh Vũ trợn tròn mắt, nói: "Em không cắm phích cắm vào thì sao động đậy được...”  

Mặc dù không biết là gì, nhưng ít nhất cũng phải được cắm điện.  

Dứt lời, Lâm Kiều Hân cũng sửng sốt.  

Cô nhanh chóng cầm chiếc phích cắm trên tay, trên khuôn mặt xinh xắn lại đỏ ửng.  

Xấu hổ.  

Trương Minh Vũ lắc đầu cười khẽ, trong mắt đầy vẻ bất đắc dĩ.  

Lâm Kiều Hân hỏi lại: "Vậy... ổ cắm điện ở đâu?”  

Trương Minh Vũ chỉ tay, nói: "Phía trên sô pha”.  

Hả?  

Lâm Kiều Hân sững sờ.  

Trương Minh Vũ nghi ngờ hỏi: "Đây là gì?"  

Lâm Kiều Hân do dự một lúc, mới nói: "Em... em mua nó cho anh... để mát xa”.  

Hả?  

Nghe vậy, Trương Minh Vũ trợn to hai mắt!  

Mát xa cho mình sao?  

Chuyện này...

Trương Minh Vũ sửng sốt.  

Sao cô ấy lại...  

Lâm Kiều Hân không hề để ý, đôi mắt đẹp tràn đầy vẻ nôn nóng.  

Một lúc lâu sau, cô mới nói: "Ở bên này không có sao? Vậy... sao mát xa cho anh được?"  

Lúc này Trương Minh Vũ mới hoàn hồn lại, hỏi: "Em không mua ổ cắm à?"  

Trong lòng anh cũng rất mong đợi!  

Lâm Kiều Hân khẽ lắc đầu.  

Trương Minh Vũ bật cười.  

Sao Lâm Kiều Hân thông minh lại ngờ nghệch trong chuyện này thế nhỉ?  

Trên mặt Lâm Kiều Hân cũng lộ vẻ khó chịu.  

Cô quăng phích cắm lên giường.  

Trương Minh Vũ cười nói: "Không sao, ngày mai mua ổ cắm là có thể dùng”.  

Lâm Kiều Hân mím môi nói: "Em... muốn đêm nay dùng...”  

Hả?  

Trương Minh Vũ lại trợn tròn mắt.  

Điều gì đả kích cô ấy như vậy? Quan tâm anh thế sao?  

Haizz...  

Lâm Kiều Hân yên lặng thở dài.  

Liễu Thanh Duyệt và Hạ Hâm Điềm đều đã giúp đỡ, nhưng cô vẫn chưa làm được gì.  

Bình thường thì không sao.  

Khi so sánh với hai chị gái thì...  

Trương Minh Vũ cười toe toét nói: "Không sao, anh rất vui khi em có ý định này”.  

"Hay là anh nằm xuống sàn bên cạnh ổ điện, cũng giống vậy mà!"  

Lâm Kiều Hân lắc đầu nói: "Không được, chỗ đó lạnh như vậy”.  

Trương Minh Vũ cau mày, cười nói: "Hay là bỏ thêm chăn?"  

Lâm Kiều Hân do dự, cuối cùng lắc đầu nói: "Thôi, em không muốn anh phải động đậy nữa”.  

Ồ...  

Trương Minh Vũ không thể nghĩ ra cách nào khác.  

Lâm Kiều Hân khẽ cắn răng, chậm rãi hỏi: "Anh... mệt không?"  

Hả?  

Trương Minh Vũ ngơ ngác đáp: "Hơi mệt”.  

Lâm Kiều Hân hít một hơi thật sâu, khuôn mặt xinh đẹp đã đỏ bừng.  

Sao vậy?  

Trương Minh Vũ hơi hoang mang.  

Lâm Kiều Hân lấy hết can đảm nói: "Hay là... em mát xa cho anh bằng tay nhé?"  

Hả?  

Nghe vậy, Trương Minh Vũ lại mở to hai mắt.  

Bị đả kích.  

Chắc chắn là cô ấy đã bị đả kích.  

Trương Minh Vũ lúng túng mỉm cười: "Không sao, không cần đâu, ngày mai dùng cái máy đó là được”.  

"Ngủ say sẽ không mệt nữa”. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play