*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Nói cách khác... có độc trong cơ thể mình? Còn không biết là loại độc gì?
Ôi vãi...
Liễu Thanh Duyệt gượng cười nói: "Được rồi em trai, đừng lo, chỉ cần là thuốc độc thì chắc chắn sẽ có thuốc giải, hãy tin tưởng chị tư”.
"Bây giờ chúng ta phải tìm cách lấy thứ đó ra”.
"Sau khi lấy ra, đùi em sẽ không yếu ớt nữa”.
Lúc này Trương Minh Vũ mới hiểu.
Trương Minh Vũ gật đầu nói: "Được”.
Nói xong, anh nằm xuống.
Chất độc khiến anh không còn tâm trí để nghĩ về những thứ khác.
Liễu Thanh Duyệt đau lòng nói: "Em yên tâm, tiêm thuốc tê rồi nên sẽ không đau đâu”.
Trương Minh Vũ yên lặng gật đầu.
Liễu Thanh Duyệt bắt đầu thực hiện thao tác.
Trương Minh Vũ nằm ở trên giường, yên lặng nhìn trần nhà, trong lòng vô cùng lo lắng.
Rốt cuộc là loại chất độc gì?
Ngay sau đó, một cơn đau nhói ở chân truyền đến.
Trương Minh Vũ khẽ nhíu mày.
Không lâu sau, bắp đùi anh tê rần, chỉ còn lại một chút xúc cảm nhẹ.
Phù!
Trương Minh Vũ hít một hơi thật sâu, cố gắng hết sức để bình tĩnh lại.
Bọn chúng... quá tàn nhẫn.
Thời gian chậm rãi trôi qua.
Không lâu sau, Liễu Thanh Duyệt đứng thẳng lên, cười nói: "Xong rồi, không đau chứ?"
Trương Minh Vũ sửng sốt.
Nhìn kỹ, anh mới phát hiện trên trán Liễu Thanh Duyệt đã lấm tấm mồ hôi.
Không biết vì sao, Trương Minh Vũ lại thấy nhói lòng.
Chị ấy... còn khó chịu hơn cả mình à?
Trương Minh Vũ khẽ cười nói: "Chị tư, cám ơn chị”.
Chuyện này...
Liễu Thanh Duyệt bùi ngùi.
Do dự một lát, cô ấy tức giận nói: "Em trai lắm chuyện, sao lại khách sáo với chị vậy chứ?”
"Em không cần nghĩ nhiều về chuyện này đâu, yên tâm đi”.
Khóe miệng Trương Minh Vũ lại nở nụ cười.
Anh đã hiểu.
Trương Minh Vũ nhếch miệng cười nói: "Chị tư, em không lo lắng nữa, dù sao chị tư cũng đã tới rồi”.
Liễu Thanh Duyệt sững sờ.
Sau khi phản ứng lại, Liễu Thanh Duyệt nằm trong vòng tay của Trương Minh Vũ!
Đôi mắt đẹp ngay lập tức ẩm ướt!
Hả?
Trương Minh Vũ sửng sốt.
Liễu Thanh Duyệt càng thêm chua xót nói: "Em trai, em yên tâm, trên đời này không có loại độc nào mà chị tư không giải được”.
Chuyện này...
Khóe miệng Trương Minh Vũ lại nở nụ cười.
Càng thêm ấm áp.
Thật lâu sau, Trương Minh Vũ cười nói: "Chị tư, đương nhiên em tin tưởng chị!"
Liễu Thanh Duyệt giờ mới ngẩng đầu lên.
Bốn mắt nhìn nhau...
Trương Minh Vũ nhếch miệng cười.
Liễu Thanh Duyệt trợn mắt giận dữ.
Đa tình...
Chẳng mấy chốc, Liễu Thanh Duyệt ngồi thẳng dậy, lẩm bẩm: "Được rồi, em trai đừng lo lắng là được, chị chỉ sợ khiến em lo lắng”.
Trương Minh Vũ cười nói: "Không lo nữa, không lo gì nữa hết”.
Bắp đùi có thể hoạt động tự nhiên là đủ rồi.
Còn về chất độc...
Trương Minh Vũ không muốn nghĩ nữa, dù sao cũng là nhiệm vụ của chị tư.
Liễu Thanh Duyệt đắc ý nở nụ cười: "Vậy thì tốt, thật ra bây giờ chúng ta nên hy vọng chất độc mau chóng phát tác”.
"Như vậy, chị có thể sớm giúp em trai lắm chuyện của chị giải độc”.
Nói xong, cô ấy véo mũi Trương Minh Vũ.
Trương Minh Vũ cau mày.
Có lý!
Trương Minh Vũ nhếch miệng cười nói: "Được, vậy chúng ta hãy tranh thủ thời gian để độc mau phát tác”.
Liễu Thanh Duyệt lại trừng mắt nhìn.
Nhưng đôi mắt đẹp lấp lánh nụ cười!
Em trai tin tưởng cô ấy!
Trương Minh Vũ cũng lặng lẽ nhìn khuôn mặt quyến rũ của Liễu Thanh Duyệt.
Cảm thấy rất an toàn.
Không biết vì sao, dường như chỉ cần chị tư ở bên cạnh thì anh sẽ không có chuyện gì xảy ra...