*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Hàn Quân Ngưng sải bước đi đến cạnh Trương Minh Vũ.
Lâm Kiều Lâm ngượng ngùng dịch người sang.
Trương Minh Vũ cười nói: “Chị sáu, chị cũng đến rồi à?”
Cũng?
Hàn Quân Ngưng không có tâm trạng nghĩ nhiều, lo lắng hỏi: “Em sao rồi? Bị thương chỗ nào?”
Trương Minh Vũ cười ngượng nói: “Không sao đâu chị sáu, đừng lo…”
Anh… được quan tâm mà lo sợ.
Người xung quanh trợn mắt há mồm nhìn.
Vương Hạo cũng lộ ra vẻ đố kỵ.
Sao tên này…
Hàn Quân Ngưng bỗng để ý đến phi tiêu đầu rắn dưới đất.
Đây…
Ánh mắt Hàn Quân Ngưng lóe lên tia lạnh lùng, tức giận nói: “Cô ta dám ra tay với em?”
Hả?
Trương Minh Vũ ngơ ngác hỏi: “Ai… ai cơ?”
Hàn Quân Ngưng nghiến răng nói: “Đợi một chút, chị sáu đi trả thù cho em”.
Nói xong, cô ấy xoay người rời đi.
Khóe miệng Trương Minh Vũ khẽ giật.
Tính tình này…
Hạ Hâm Điềm không vui nói: “Được rồi, mau quay lại đây”.
Ánh mắt Hàn Quân Ngưng hiện lên vẻ lạnh lùng.
Ra lệnh cho mình ư?
Hàn Quân Ngưng lạnh lùng quay đầu lại.
Nhìn sang nơi phát ra âm thanh…
Ể?
Hàn Quân Ngưng ngạc nhiên nói: “Chị hai? Sao… chị cũng ở đây?”
Hạ Hâm Điềm trợn mắt nhìn cô ấy, không vui nói: “Lúc nãy chị gọi em cả nửa ngày mà giờ em hỏi chị sao cũng ở đây à?”
Hàn Quân Ngưng ngại ngùng mỉm cười.
Trương Minh Vũ cũng xem như được mở mang tầm mắt.
Người có thể khiến Hàn Quân Ngưng lộ ra vẻ mặt này… e là chẳng có mấy người.
Hạ Hâm Điềm lại nói: “Nãy giờ chị vẫn ở đây mà, em không cần đuổi theo, về rồi nói chuyện”.
Hả?
Hàn Quân Ngưng tỏ ra ngờ vực.
Tại sao không đuổi theo?
Em trai bị thương rồi.
Nhưng…
Im lặng một hồi, Hàn Quân Ngưng mới chậm rãi nói: “Được”.
Hạ Hâm Điềm nghi ngờ hỏi: “Mọi người muốn đi đâu đây?”
Trương Minh Vũ cười nói: “Đi Tĩnh Châu”.
Vốn dĩ là sắp xếp không có một sơ hở nhưng không ngờ cuối cùng…
Haizz.
Cuối cùng Trương Minh Vũ cũng chỉ đành thầm thở dài.
Nguyên nhân của sự việc… còn phải điều tra thật kỹ.
Hạ Hâm Điềm xoay người, lạnh nhạt nói: “Vương Hạo, sắp xếp đi, đưa mọi người đến Tĩnh Châu cho tôi”.
“Sau đó tìm một căn nhà lớn rồi sắp xếp cho họ vào đó”.
Vương Hạo nói: “Vâng”.
Dứt lời, anh ta xoay người đi sang bên đó, bắt đầu sắp xếp mọi việc.
Ánh mắt Trương Minh Vũ hiện lên vẻ bất lực.
Trong mắt họ thì đơn giản như vậy đấy.
Chẳng mấy chốc, người nhà họ Lâm được đưa lên xe, vệ sĩ cũng lên xe theo.
Chiếc xe nhanh chóng chạy đi.
Đám vệ sĩ của Vương Hạo cũng lên xe rời đi.
Long Tam và Long Thất biến mất.
Ở đó chỉ còn lại mấy người Trương Minh Vũ, Vương Hạo cũng chưa đi.
Hạ Hâm Điềm do dự một chốc mới nói: “Em sáu, hay là… em xem vết thương của em trai trước đi?”
Vết thương?
Nghe nói thế, Hàn Quân Ngưng cau mày.
Sải bước đi đến cạnh Trương Minh Vũ, hỏi: “Bị thương ở đâu?”
Lâm Kiều Hân vội nói: “Sau lưng”.
Hàn Quân Ngưng trợn mắt, bất mãn nói: “Chẳng phải em nói không sao à?”
Nói xong, cô ấy mới vòng ra phía sau.
Trong mắt Trương Minh Vũ đầy vẻ bất lực.
Không lâu sau, Hàn Quân Ngưng nhíu mày, lạnh lùng nói: “Đây là phi tiêu của ai vậy?”
Trong lời nói còn mang theo vẻ tức giận.
Hạ Hâm Điềm nói: “Em có thể xử lý chuyện chính trước không hả?”