Anh thở dài một tiếng, đặt điện thoại di động xuống, nhắm mắt lại, nhanh chóng tiến vào giấc mộng.
Rạng sáng hôm sau, khi Trương Minh Vũ ra tới phòng khách, chỉ thấy Long Tam đang yên lặng ngồi trên sofa.
"Bọn họ đâu rồi?", Trương Minh Vũ nghi hoặc hỏi.
"Đi cả rồi".
Trương Minh Vũ thở ra một hơi nhẹ nhõm.
Hàn Thất Thất đi rồi, rốt cuộc anh cũng được yên bình.
Nói sao thì chuyện ở khách sạn đến giờ còn chưa xử lí xong đâu.
Vệ sinh cá nhân xong, anh định ra khỏi biệt thự, điện thoại di động bỗng reo vang.
Nhìn tên người gọi tới, Trương Minh Vũ nhăn mày.
Lý Phượng Cầm? Bà ta gọi tới làm gì?
Chuyện về tin tức hôm qua?
Trương Minh Vũ lại cảm thấy thật bất đắc dĩ, đành ấn nhận cuộc gọi.
Vừa nhận cuộc gọi, loa điện thoại đã vang lên giọng nói đầy chanh chua của Lý Phương Cầm: "Cái thằng mất nết kia, nhận điện thoại thôi mà cũng lề mà lề mề!"
"Kiều Hân có ở chỗ mày không?"
Trương Minh Vũ sửng sốt.
Bà ta chửi anh mất nết, vậy có nghĩa là bọn họ đều đã biết về tin tức kia.
Nhưng sao bỗng dưng lại hỏi anh về Lâm Kiều Hân?
Trương Minh Vũ chợt có một dự cảm chẳng lành, anh nghiêm nghị nói: "Không có, sao thế ạ?"
"Tít tít tít..."
Điện thoại lại chỉ truyền tới những âm thanh báo bận.
Trương Minh Vũ chau mày, không hiểu sao lòng lại cảm thấy lo lắng.
Tối qua Lâm Kiều Hân không về nhà?
Anh chợt nhớ tới những lời Liễu Thanh Duyệt từng nói với mình trước đó.
Chị ấy nói, e là nhà họ Lâm sắp có chuyện rồi.
Lẽ nào...
Trương Minh Vũ ngẩng đầu, lo lắng hỏi: "Anh có thể điều tra chuyện của Lâm Kiều Hân được không?"
Long Tam gật đầu, lấy điện thoại di động loay hoay bấm.
Trương Minh Vũ đi qua đi lại ở cửa, hồi hộp lo lắng vô cùng.
Năm phút sau, điện thoại của Long Tam đổ chuông.
Anh ta liếc nhìn, nặng nề nói: "Nửa đêm hôm qua, cô Lâm đã mất tích".
"Cái gì?"
Trương Minh Vũ lập tức kinh hãi kêu lên.
"Mất tích thế nào có điều tra được không? Bây giờ hiện đang ở đâu?", Trương Minh Vũ lo lắng vô cùng, lòng nóng như lửa đốt.
"Đang tra".