Nghĩ lại cũng có thể hiểu được, dù sao kế hoạch này rất có khả năng là do ông cụ và ông cụ Lâm cùng nghiên cứu.
Ông cụ Lâm hỏi tiếp: “Vậy tiếp theo cháu định làm gì?”
Trương Minh Vũ do dự một lúc mới nói: “Hôm nay cháu đến đây là muốn hỏi, nếu ông không ở Ninh Châu thì bảo vật bị người khác thèm muốn của nhà họ Lâm… có nguy hiểm không?”
Trong mắt ông cụ Lâm lóe lên tia sáng.
Một lúc sau mới nói: “Không nguy hiểm, chỉ cần ông không nói thì không ai biết được bảo vật đang ở đâu”.
Trương Minh Vũ mơ hồ hỏi: “Thế là không ở nhà họ Lâm sao?”
Ông cụ Lâm sửa lời: “Không ai biết bảo vật này ở đâu trong nhà họ Lâm”.
Ồ...
Trương Minh Vũ vui mừng hỏi: “Vậy… người nhà họ Lâm có thể đến Tĩnh Châu không?”
Ông cụ Lâm ngạc nhiên hỏi: “Tiếp theo cháu định đến Tĩnh Châu phát triển à?”
Trương Minh Vũ gật đầu.
Ông cụ Lâm cũng rơi vào trầm tư.
Một lúc sau, ông cụ Lâm cười nói: “Cũng được, vừa lúc bọn ta cũng có thể ra ngoài dạo chơi, nếu còn đợi nữa… họ sẽ bị ép đến mức phát điên”.
Nói xong ông cụ nở nụ cười đầy thâm ý.
Khóe môi Trương Minh Vũ khẽ giật.
Ông cụ Lâm này… sao cứ như hồ ly vậy.
Không lâu sau, Trương Minh Vũ cũng cảm thấy mừng rỡ.
Ông cụ Lâm nói thế tức là đã đồng ý với kế hoạch của anh.
Trương Minh Vũ nhếch môi: “Vâng, vậy lát nữa cháu đi nói với họ”.
Ông cụ Lâm lắc đầu nói: “Vẫn nên để ông nói, nếu cháu nói… sẽ hơi rắc rối”.
Trương Minh Vũ nhướng mày cười nói: “Vâng ạ”.
Anh cũng lười nói, anh không muốn nhìn thấy mặt của đám người đó.
Chẳng mấy chốc, Trương Minh Vũ đứng dậy rời đi.
Bên người nhà họ Lâm sẽ do ông cụ Lâm thông báo, Trương Minh Vũ vẫn còn việc phải làm.
Dù sao…
Đến Tĩnh Châu cũng sẽ không an toàn, người nhà họ Âu Dương và người của Thần Ẩn chắc sẽ đi theo.
Vậy thì an nguy của người nhà họ Lâm…
Trương Minh Vũ nhếch môi.
Nếu đã thế, sao không thử kéo đám vệ sĩ của Vương Hạo đi luôn?
Không lâu sau, Trương Minh Vũ đến phòng khách.
Lâm Kiều Hân đứng dậy.
Trương Minh Vũ cười nói: “Chúng ta đi thôi”.
Lâm Kiều Hân gật đầu.
Hai người ra khỏi phòng.
Lâm Quốc Long nhìn chằm chằm bóng lưng Trương Minh Vũ, trong mắt đầy vẻ giận dữ.
Nhưng cuối cùng, Lâm Quốc Long cũng không thể nói gì.
Không lâu sau hai người ra khỏi biệt thự.
Trương Minh Vũ đi thẳng đến chỗ huấn luyện của đám vệ sĩ, trong mắt là sự hăng say.
Nếu được chắc sẽ giảm đi rất nhiều mối lo lắng.
Lâm Kiều Hân ngờ vực hỏi: “Đi đâu thế?”
Trương Minh Vũ cười nói: “Lát nữa cô sẽ biết”.
Hả?
Lâm Kiều Hân sửng sốt.
Ngay lập tức ánh mắt đó cũng hiện lên vẻ tò mò.
Cô lẳng lặng đi theo.
Hây! Ha!
Những tiếng hò hét rắn chắc dần trở nên rõ hơn.
Đám vệ sĩ được huấn luyện trong sân cũng dần đập vào mắt.
Trương Minh Vũ dừng bước.
Nhìn quanh một vòng mới nhận ra có khoảng hai mươi người đang tập luyện.
Bóng người trong biệt thự lắc lư.
Rõ là còn một số người không tham gia huấn luyện.
Ánh mắt Trương Minh Vũ hiện lên vẻ bất ngờ.
Vẫn không tập cùng nhau à?
Ngay sau đó khóe môi Trương Minh Vũ nhếch lên.
Anh sải bước đến gần.
Lâm Kiều Hân vẫn đi theo sát sau lưng Trương Minh Vũ.
Sau khi đến gần, ánh mắt Trương Minh Vũ hiện lên vẻ ngạc nhiên.
Đứng ở xa thì không cảm nhận được gì.
Nhưng sau khi đến gần, tiếng hò hét rắn chắc… quả nhiên thêm mấy phần uy hiếp.
Trương Minh Vũ cong môi cười.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT