Mặc dù đã qua giờ cơm trưa nhưng việc kinh doanh trong khách sạn vẫn rất đắt.  

Phục vụ liếc nhìn, lạnh nhạt nói: “Xin chào, đi mấy người?”  

Hả?  

Trương Minh Vũ nhíu mày, thờ ơ hỏi: “Thái độ gì đây?”  

Phục vụ chán ghét vung tay nói: “Được rồi, giả vờ cái quái gì nữa, không biết chỗ chúng tôi là nơi nào à?”  

“Tán gái mà còn chạy đến Hồng Thái bọn tôi”.  

“Thích ăn thì ăn, không thích ăn thì mau cút đi”.  

Nói xong mắt phục vụ lộ ra vẻ chán ghét.  

Vốn dĩ tâm trạng không được tốt, còn gặp phải một tên nghèo ra vẻ nữa.  

Trương Minh Vũ khẽ cười.  

Một giọng nói đầy bất ngờ bỗng vang lên: “Đại ca, sao anh lại đến đây?”  

Trương Minh Vũ sửng sốt.  

Nhìn theo hướng phát ra giọng nói, vừa lúc nhìn thấy Vương Vũ Nam bước đến với khuôn mặt đầy vẻ vui mừng.  

Trương Minh Vũ lại không hề vui vẻ.  

Hồng Thái quản lý nhân viên thế đấy à?  

Phục vụ vội cung kính nói: “Chào giám đốc Vương”.  

Nói xong nhân viên phục vụ còn cúi người xuống.  

Cô ta cũng ngơ ngác.  

Đại ca? Gọi ai thế?  

Lướt nhìn một vòng cũng không nhìn thấy người nào cả.  

Trương Minh Vũ lạnh lùng nói: “Hồng Thái giao cho cô rồi, cô quản lý như thế à?”  

Dù nói thế nào cũng cảm thấy hơi giận.  

Chuyện này…  

Nụ cười của Vương Vũ Nam cứng đờ, nói: “Ông chủ, sao… sao thế?”  

Rất hoảng loạn!  

Cô ấy lần đầu nhìn thấy Trương Minh Vũ nghiêm khắc như thế.  

Vừa nghe nói thế, đồng tử phục vụ co lại.  

Ông… chủ?  

Chuyện này…  

Đầu óc phục vụ bỗng chốc trống rỗng.  

Trương Minh Vũ dửng dưng nói: “Hỏi cô ta đi”.  

Vương Vũ Nam nhíu mày, lạnh lùng hỏi: “Chuyện gì thế?”  

Chuyện này…  

Phục vụ run rẩy nói: “Giám đốc Vương, tôi xin lỗi, hôm nay… tôi… tôi thất tình, tâm trạng không tốt lắm… Xin lỗi!”  

Trong mắt Vương Vũ Nam hiện lên vẻ tức giận.  

Thiệt tình…  

Trương Minh Vũ nói: “Tâm trạng của mình mà cũng không thể khống chế được thì cô còn có thể làm gì?”  

“Đi đi, Hồng Thái không hợp với cô đâu”.  

Nói xong anh sải bước đi về phía trước.  

Hàn Thất Thất chán ghét liếc nhìn, sau đó sải bước đi theo.  

Phục vụ chết lặng đứng đó.  

Hoàn toàn ngây ngẩn.  

Bị… đuổi việc rồi sao?  

Mấp máy môi một chút nhưng phục vụ không biết nên nói gì.  

Vương Vũ Nam lạnh nhạt nói: “Cô nên cảm thấy may mắn vì ông chủ tha cho cô, nếu không…”  

Cô ấy vẫn chưa nói hết câu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play