*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Lâm Kiều Hân dịch người sang tựa vào đầu giường.
Ánh mắt xinh đẹp vẫn hiện hữu vẻ phức tạp.
Thời gian cứ thế trôi qua từng chút.
Thoáng chốc đã đến nửa đêm.
Trương Minh Vũ cười gượng: “Ờ… cô cũng đừng nghĩ nhiều, nhanh đi ngủ đi, ngày mai chúng ta còn nhiệm vụ quan trọng cần cô giúp tôi đấy”.
Hả?
Vừa nghe anh nói thế, trong mắt Lâm Kiều Hân hiện lên vẻ ngờ vực.
Nhiệm vụ?
Giao cho mình?
Lâm Kiều Hân ngạc nhiên hỏi: “Nhiệm vụ gì?”
Ánh mắt Trương Minh Vũ lóe lên tia sáng.
Quả nhiên vừa nói đến chuyện này, Lâm Kiều Hân đã có hứng thú.
Trương Minh Vũ nhếch môi cười nói: “Ngày mai người của tập đoàn Thiên Minh sẽ đến giao tài liệu, đến lúc đó tập đoàn Thiên Minh còn phải nhờ cô giúp tôi xử lý”.
Nói rồi anh cong môi cười.
Anh nhận ra hình như bây giờ Lâm Kiều Hân rất sẵn lòng giúp anh vài việc.
Lâm Kiều Hân cau mày, khó hiểu hỏi: “Anh chắc chắn mấy người Trần Trung Thành sẽ giao Thiên Minh cho anh thế à?”
Cô đã suy nghĩ đến vấn đề này khá lâu.
Ngộ nhỡ Trần Trung Thành nuốt lời…
Trương Minh Vũ cười nói: “Cô yên tâm đi, người khác có lẽ tôi không hiểu nhưng tôi lại quá rõ loại người này”.
“Mặc dù Trần Trung Thành có khả năng làm thế nhưng Trần Thiên An sẽ không dám”.
Dứt lời, anh khẽ cười.
Lâm Kiều Hân gật đầu.
Nói thế… hình như cũng có lý.
Một lúc sau, Lâm Kiều Hân hỏi: “Anh… định giao Thiên Minh cho tôi xử lý thật sao?”
Trương Minh Vũ cười nói: “Dĩ nhiên rồi, không tìm cô thì tìm ai đây”.
Lâm Kiều Hân bĩu môi, nói: “Chẳng phải anh vẫn còn cô thư ký đó sao?”
Lời nói còn lộ ra chút kỳ lạ.
Thư ký?
Ể… Trần Thắng Nam?
Ánh mắt Trương Minh Vũ lộ ra vẻ bất lực.
Lâm Kiều Hân… ghen thật à?”
Một lúc sau, Trương Minh Vũ mới ngượng ngùng cười nói: “Nói thế nào thì cô ta cũng là người ngoài mà”.
Nói rồi còn cong môi cười.
Ánh mắt Lâm Kiều Hân lóe lên tia sáng.
Người ngoài?
Vậy tôi…
Do dự một lúc, Lâm Kiều Hân mới cúi đầu xuống.
Nhưng khóe môi lại từ từ cong lên, không nói gì nhiều.
Trương Minh Vũ thầm thở phào.
Không lâu sau, giọng nói êm tai của Lâm Kiều Hân vang lên: “Vậy chúng ta đi ngủ thôi”.
Nói xong, cô bước vào phòng tắm.
Bắt đầu tắm rửa.
Môi Trương Minh Vũ dần cong lên.
Bây giờ hình như chẳng khác gì… các đôi vợ chồng thật sự…
Không đúng, còn cách một chút xíu nữa.
Trương Minh Vũ nở nụ cười xấu xa.
Một hồi lâu sau, anh nhắm mắt lại, mơ màng đi vào giấc mộng.
Anh cũng không biết Lâm Kiều Hân ra khỏi phòng tắm từ khi nào.
Hôm nay quả thật quá mệt mỏi.
Không biết qua bao lâu, Trương Minh Vũ mới mở mắt ra.
Trời sáng rồi.
Lướt nhìn xung quanh mới nhận ra đã không thấy Lâm Kiều Hân bên cạnh nữa.
Trương Minh Vũ ngồi thẳng dậy, hoạt động gân cốt một chút.
Anh vẫn có cảm giác cả người mệt mỏi.
Nhất là hai bắp chân, đau nhói.
Vẫn chưa hết à?