Mọi người xung quanh cũng sửng sốt.  

Họ đang… nói gì vậy?  

Âu Dương Triết lại mặc kệ, cười mỉa nhìn Hàn Quân Ngưng.  

Hàn Quân Ngưng cau mày nói: “Tôi biết rõ việc thỏa thuận hơn anh, chỉ là… tôi không biết họ là người của anh”.  

“Anh có hài lòng với câu trả lời này không?”  

Hả?  

Nụ cười của Âu Dương Triết cứng đờ.  

Không biết?  

Ánh mắt Trương Minh Vũ cũng lóe lên vẻ phấn khích.  

Đúng là mạnh mẽ!  

Mặc dù không rõ lắm nhưng bây giờ hiển nhiên là Hàn Quân Ngưng đuối lý.  

Có điều, đuối lý mà cũng có thể cây ngay không sợ chết đứng vậy à?  

Hê hê!  

Trương Minh Vũ nhếch môi cười.  

Âu Dương Triết híp mắt, thấp giọng nói: “Quân Ngưng, cô hơi quá đáng rồi đấy, người của tôi… mà cô không biết ư?”  

Hàn Quân Ngưng dửng dưng nói: “Người của anh bao nhiêu người cơ chứ? Tôi phải quen biết hết người của anh à?”  

“Trên người họ có viết tên của anh à?”  

Chuyện này…  

Âu Dương Triết nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt hiện lên vẻ tức giận.  

Nhưng… không thể cãi lại.  

Trương Minh Vũ nhếch môi cười.  

Thoải mái ghê!  

Hàn Quân Ngưng lẳng lặng nhìn không chớp mắt.  

Âu Dương Triết lạnh lùng nói: “Cô đang định tìm lỗ hổng của thỏa thuận đấy à?”  

“Cô không sợ tôi cũng làm thế sao?”  

Hàn Quân Ngưng hơi ngẩng đầu lên, kiêu ngạo nói: “Tùy anh, xem thử chúng ta ai bắt chẹt được nhiều hơn”.  

Nói rồi ánh mắt cô ấy lóe lên vẻ lạnh lùng.  

Âu Dương Triết nghiến răng nghiến lợi.  

Dĩ nhiên hắn không dám đối đầu với Hàn Quân Ngưng.  

Dù sao…  

Một lúc lâu sau, Âu Dương Triết mới lạnh nhạt nói: “Được, tôi có thể xem chuyện hôm nay chưa xảy ra”.  

“Lần này… cô đã biết người của tôi rồi chứ?”  

Hàn Quân Ngưng nói: “Chưa chắc, lần sau có thể sẽ quên”.  

Âu Dương Triết cau mày, tức giận nói: “Cô đang ép tôi hả?”  

Hàn Quân Ngưng không do dự nói: “Ép anh thì có thể thế nào?”  

Âu Dương Triết siết chặt nắm đấm, trong mắt là vẻ lạnh lùng.  

Trương Minh Vũ cong môi mỉm cười.  

Lần đầu anh nhìn thấy Âu Dương Triết tức giận đến mức này.  

Sảng khoái!  

Người xung quanh cũng nhìn đến há hốc miệng.  

Cuộc đối đầu của kẻ mạnh.  

Một lúc sau, Âu Dương Triết lạnh lùng nói: “Cô không sợ mất đi đứa em trai đáng yêu này của cô sao?”  

Trong lời nói đầy vẻ đe dọa.  

Trương Minh Vũ nhướng mày.  

Anh biết Âu Dương Triết có khả năng làm việc này.  

Lâm Kiều Hân cau mày.  

Hàn Quân Ngưng cười nhạo, nói: “Vậy anh không sợ mình mất đi nhà họ Âu Dương lớn mạnh của các anh sao?”  

Giọng điệu rất bình thản.  

Ôi!  

Xung quanh vang lên tiếng hít khí lạnh.  

Rất ngạc nhiên!  

Một nhà họ Âu Dương mà lại nói… dễ dàng như vậy?  

Ờm.  

Khóe miệng Âu Dương Triết cũng khẽ giật.  

Mẹ kiếp…  

Trương Minh Vũ nở nụ cười đầy ẩn ý.  

Đỉnh!  

Âu Dương Triết mấp máy môi nhưng không nói đi lời nào.  

Cực kỳ căm hận!  

Một lúc sau Âu Dương Triết mới tức giận nói: “Vậy rốt cuộc cô muốn thế nào? Muốn vi phạm thỏa thuận sao?”  

Tức chết mất thôi!  

Thấy thế Trương Minh Vũ cũng cảm thấy bất lực.  

Người có thể ép buộc Âu Dương Triết đến mức này e là cũng chẳng có mấy người nhỉ? 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play