Trương Minh Vũ ngượng ngùng cười cười: "Chị sáu, chị đi mở cửa đi".  

Hàn Quân Ngưng yên lặng gật đầu.  

Ngay sau đó, cô ấy đi về phía cửa.  

Két.  

Cánh cửa mở ra, để lộ khuôn mặt quyến rũ của Lâm Kiều Hân...

Lúc này, Lâm Kiều Hân cũng đã trở lại vẻ lạnh lùng thường ngày.  

Những thứ hỗn loạn đã được tiêu hóa, nội tâm cũng không quá phức tạp như vậy.  

Hàn Quân Ngưng hỏi: "Sao thế?"  

Thịch……  

Lâm Kiều Hân sững sờ trong giây lát.  

Cô cũng không biết vì sao muốn đến đây, quỷ thần xui khiến...  

Ngay sau đó, Lâm Kiều Hân lạnh lùng nói: "Không có gì, em chỉ muốn xem Trương Minh Vũ có thấy khá hơn chút nào không thôi".  

Trương Minh Vũ sửng sốt.  

Hàn Quân Ngưng lạnh lùng nói: "Thằng bé không có sao, em yên tâm".  

Nói xong liền muốn đóng cửa lại.  

Trong mắt Trương Minh Vũ ánh lên một tia bất đắc dĩ.  

Chị sáu thực sự... rất lạnh lùng...  

Sự lo lắng hiện lên trong đôi mắt đẹp của Lâm Kiều Hân.  

Thế mà đã đi rồi sao?  

Lâm Kiều Hân vội vàng nói: "Đợi đã".  

Hả?  

Hàn Quân Ngưng chậm rãi hỏi: "Sao thế?"  

Bây giờ cô ấy không có ý nhắm vào Lâm Kiều Hân, mà chỉ muốn ở một mình với Trương Minh Vũ một lúc.  

Tuy nhiên, cô ấy không biết nói thế nào.  

Thực sự không biết.  

Trương Minh Vũ không khỏi cúi đầu.  

Một chút xấu hổ.  

Lâm Kiều Hân nghĩ rất nhanh, cô ấy thì thầm: "Em phải vào xem anh ấy thế nào".  

Hàn Quân Ngưng hơi nhíu mày, hỏi: "Ý của em là?"  

Trong mắt Trương Minh Vũ cũng hiện lên một tia kinh ngạc.  

Nói gì thế?  

Anh hoàn toàn không thể nghe thấy, nhưng lại ngại ko dám nhìn lên.  

Chỉ có thể yên lặng.  

Lâm Kiều Hân do dự một lúc, rồi nói: "Là...chị...chị tư nhờ em xem anh ấy, chị ấy không nói lý do".  

Xưng hô thế này có chút kì.  

Một tia sáng lóe lên trong mắt Hàn Quân Ngưng!  

Chị tư?  

Hàn Quân Ngưng lo lắng hỏi: "Chị tư nói gì? Tại sao lại bảo em xem nó?"  

Sự lo lắng lại lóe lên trong đôi mắt xinh đẹp của cô!  

Lâm Kiều Hân cũng rất ngạc nhiên.  

Chị ấy không biết ư?  

Một lúc lâu sau, Lâm Kiều Hân mới chậm rãi nói: "Không có gì, chỉ là bảo em xem thôi, nói là lo sau khi Trương Minh Vũ trúng độc... không có ai phát hiện ra".  

Bị trúng độc!  

Mặc dù Lâm Kiều Hân đã nói rất trôi chảy, nhưng trong mắt Hàn Quân Ngưng vẫn lóe lên một tia ngưng trọng!  

Trong lòng Lâm Kiều Hân hiện lên một tia hối hận.  

Thà không nói...  

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play