Chuyện này...  

Mắt Trương Minh Vũ lóe lên sự hoang mang.  

Chẳng phải kêu cứu sao?  

Động tác của mọi người trong phòng đột nhiên ngừng lại.  

Ánh mắt Lý Thiên Vinh lóe lên vẻ hoang mang.  

Sao... nhanh vậy?  

Đám bà hai cũng ngơ ngác.  

Anh thanh niên ưỡn thẳng lưng, mỉm cười: "Đến rồi sao? Mời ngồi".  

Nói xong liền chỉ vào chỗ bên cạnh.  

Hả...  

Tất cả mọi người đều sững sờ.  

Trương Minh Vũ nhíu mày.  

Nhìn kỹ xung quanh.  

Anh thanh niên tết tóc, rõ ràng mang đặc trưng của người đồng bào.  

Trên trán đeo một chiếc băng đô màu trắng.  

Cơ thể không quá cường tráng, nhưng...  

Không biết tại sao Trương Minh Vũ cảm thấy nguy hiểm.  

Anh thanh niên này... không đơn giản!  

Một lúc sau, Trương Minh Vũ mới mỉm cười.  

Anh không nói gì, tiến lên hai bước nhẹ nhàng ngồi xuống.  

Tần Minh Nguyệt ngồi cạnh Trương Minh Vũ.  

Trương Minh Vũ cảm thấy nghi ngờ.  

Trò gì thế này?  

Lý Thiên Vinh kích động.  

Thông minh!  

Anh thanh niên nói: "Anh là Trương Minh Vũ?"  

Trương Minh Vũ nhíu mày cười nói: "Không sai, anh là?"  

Anh thanh niên khách khí mỉm cười nói: "Tại hạ là tổ trưởng tổ 11 Thần Ẩn, Sơn Bản Lộ".  

Hả?  

Mắt Trương Minh Vũ lóe lên vẻ kinh ngạc.  

Là tổ trưởng sao?  

Chẳng trách...  

Trương Minh Vũ cười nói: "Ngưỡng mộ đã lâu, không biết anh có thể thả bọn họ ra được không?"  

Anh đi thẳng vào chủ đề chính luôn.  

Đám bà hai ngẩn người.  

Vẻ mặt mau chóng lộ ra sự kích động.  

Sơn Bản Lộ cười nói: "Anh cứ đùa, mục đích của tôi là bắt họ lại, sao có thể thả ra được?"  

Giọng điệu như đang đùa với bạn bè.  

Nhưng rất khách khí.  

Trương Minh Vũ không kìm khóe miệng được co giật.  

Tính cách này đúng là...  

Nụ cười trên mặt Trương Minh Vũ từ từ biến mất, anh lạnh lùng nói: "Mục đích của tôi là đưa họ rời đi, có vẻ như... chúng ta không còn gì để nói nữa rồi".  

Mắt Sơn Bản Lộ sáng lên

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play