Trương Minh Vũ sững sờ.  

Lâm Kiều Hân khó chịu nói: "Tài liệu anh cần tôi đã xử lý xong rồi".  

Nói xong cô liền bĩu môi.  

Lúc trước cô luôn coi thường Trương Minh Vũ.  

Sao bây giờ lại ngược lại vậy?  

Trương Minh Vũ không có lòng dạ để ý, trong lòng cảm thấy khiếp sợ!  

Xử lý xong rồi?  

Đây là một công trình lớn đó!  

Trương Minh Vũ vội vàng lật tập tài liệu trước mặt.  

Cái này...  

Trương Minh Vũ khiếp sợ!  

Tài liệu anh cần đều nằm trong đây!  

Rất chi tiết!  

Lâm Kiều Hân đắc ý mỉm cười, kiêu ngạo nói: "Thế nào? Có thiếu gì không?"  

Khóe miệng Trương Minh Vũ co giật.  

Bất giác cảm thấy...  

Anh nhìn thấy dáng vẻ của Hàn Thất Thất trên người Lâm Kiều Hân.  

Kỳ lạ...  

Trương Minh Vũ mỉm cười: "Không thiếu không thiếu, không thiếu gì cả".  

Khiếp sợ không thôi!  

Lâm Kiều Hân mỉm cười đắc ý, hỏi: "Vậy tôi có kém nhân viên của anh không?"  

Nhân viên? Trần Thắng Nam?  

Trương Minh Vũ cảm thấy bất lực.  

Đột nhiên cảm thấy... cô đang ghen?  

Không thể nào...  

Trương Minh Vũ cười nói: "Đương nhiên không kém, cô là nữ chủ tịch xinh đẹp nổi tiếng nhất Hoa Châu đó!"  

Nói xong Trương Minh Vũ mới bừng tỉnh!  

Khả năng của Lâm Kiều Hân không hề kém!  

Năm xưa nhà họ Lâm tổn thất nặng nề, nhờ có Lâm Kiều Hân mới không bị phá sản.  

Đây là chuyện rất khó.  

Trương Minh Vũ cảm thấy kích động.  

Lâm Kiều Hân hài lòng gật đầu: "Vậy tôi có thể nhận nhiệm vụ giúp anh bày mưu tính kế không?"  

Nói xong mắt cô hiện lên ý cười.  

Trương Minh Vũ cười nói: "Đương nhiên là được!"  

Anh bắt đầu cảm thấy kích động.  

Sao lại quên mất cô chứ?  

Lâm Kiều Hân thấy vậy liền mỉm cười.  

Nhưng vẫn trợn mắt nìn Trương Minh Vũ.  

Lâm Kiều Hân khẽ di chuyển, từ từ ngồi xuống.  

Trương Minh Vũ vẫn đang mừng rỡ!  

Lâm Kiều Hân khó chịu trợn mắt: "Ngớ người làm gì? Ngồi xuống đi".  

Ngồi xuống? 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play