Trương Minh Vũ trợn tròn mắt há hốc mồm.  

Ủa? Liên quan?  

Trương Minh Vũ bất lực nói: "Đương nhiên là không..."  

Mắt Lâm Kiều Hân sáng rực lên, cô nói: "Anh quên Trần Thắng Nam bị anh phái đến Tĩnh Châu rồi sao?"  

Hả?  

Giờ Trương Minh Vũ mới sực nhớ ra.  

Nhưng cô ta không ở đây, chuyện phát triển phải xử lý thế nào?  

Trương Minh Vũ cảm thấy buồn phiền, không có mục tiêu.  

Lâm Kiều Hân bĩu môi, hỏi: "Anh tìm cô ấy có việc gì?"  

Trương Minh Vũ bất lực nói: "Muốn nhờ cô ấy nghiên cứu tình hình ở Hoa Châu, sau đó thống kê có bao nhiêu doanh nghiệp có giá trị trên trăm triệu".  

Hả?  

Mắt Lâm Kiều Hân lóe sáng.  

Đây là...  

Lâm Kiều Hân nhanh chóng bình tĩnh nói: "Có việc này mà anh cũng buồn phiền à, ngoại trừ Trần Thắng Nam ra không có ai giúp anh được nữa sao?"  

Nói xong cô lại bĩu môi.  

Trương Minh Vũ đau đầu nói: "Cô ấy có thể giúp tôi lập kế hoạch, người khác..."  

Anh đã quen với giọng điệu này của Lâm Kiều Hân rồi.  

Nên cũng không nghĩ nhiều.  

Khụ khụ!  

Lâm Kiều Hân khẽ ho, ngồi thẳng lưng.  

Hả?  

Trương Minh Vũ giật mình.  

Sao vậy?  

Ngầng đầu nhìn sau đó không nhìn nữa.  

Sốt ruột quá.  

Khụ khụ!  

Vẻ mặt Lâm Kiều Hân thay đổi, cô lại ho khan.  

Trương Minh Vũ bối rối, hoang mang ngẩng đầu, cẩn thận quan sát....  

Lâm Kiều Hân chẳng có gì khác lạ...  

Trương Minh Vũ hoang mang hỏi: "Cô... không khỏe à?"  

Lâm Kiều Hân trừng mắt nói: "Tôi không phải người sao?"  

Hả?  

Trương Minh Vũ hoang mang?  

Gì vậy?  

Trương Minh Vũ mắt chữ A, mồm chữ O hỏi: "Cô... là người thì sao?"  

Lâm Kiều Hân cạn lời!  

Một người thông minh như anh sao có lúc... ngu thế?  

Lâm Kiều Hân tức giận liếc xéo anh: "Bây giờ anh thiếu gì?"  

Hả?  

Trương Minh Vũ chần chừ đáp: "Tôi... thiếu một người giúp tôi bày mưu tính kế".  

Lâm Kiều Hân hất cằm nói: "Tôi không phải con người sao?"  

Chuyện này...  

Trương Minh Vũ cuối cùng cũng hiểu.  

Hóa ra...  

Trương Minh Vũ lúng túng mỉm cười: "Dạ, cô đương nhiên là con người rồi, có điều..."  

Anh vẫn hơi chần chừ.  

Lâm Kiều Hân bĩu môi nói: "Sao vậy, tôi không bằng cô nhân viên đó của anh sao?"  

Trương Minh Vũ vội vàng nói: "Đương nhiên là không, chỉ là... tôi sợ cô mệt".  

Anh cũng biết ăn nói đấy.  

Lâm Kiều Hân trừng mắt nói: "Tôi không mệt, có gì cứ nói với tôi, tôi giúp anh xử lý".  

Chuyện này...  

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play