Không biết tại sao anh bỗng thấy đồng cảm với cô ta.
Anh đã hiểu rõ mọi chuyện, nhưng anh cũng có mối lo của riêng mình.
Hàn Thất Thất lại nói tiếp: “Anh còn lo lắng điều gì có thể nói với tôi.
Chỉ cần anh chịu diễn kịch với tôi, tôi sẽ đồng ý mọi điều kiện của anh”.
Một hồi lâu sau, anh quyết định ngả bài: “Không giấu gì cô, tôi đang phải mau chóng phát triển sự nghiệp, nhưng không được để lộ thân phận của tôi ra ngoài…”
Hàn Thất Thất trầm tư một lát rồi đáp: “Không thành vấn đề, tôi có thể phối hợp với anh mọi chuyện”.
Câu nói này khiến anh bỗng thấy rung động.
Bây giờ anh đang rất cần một người thay thế mình ra mặt, mà cô ta lại rất phù hợp với vị trí này.
Nhưng nếu anh đồng ý diễn kịch với cô ta thì nhà họ Lâm…
Sau một hồi im lặng, anh lại nói tiếp: “Cô cũng biết tôi đã kết hôn.
Nếu tôi còn diễn kịch với cô, vợ tôi…”
Hàn Thất Thất sảng khoái đáp: “Anh không cần lo lắng chuyện nhà họ Lâm.
Chuyện này dễ thuyết phục lắm, tôi sẽ tự đi nói rõ ràng với vợ anh”.
Trương Minh Vũ dao động.
Áp lực ngày càng đè nặng lên vai anh, âm mưu đang ngày càng tới gần.
Giờ đây anh rất cần phát triển thế lực lớn mạnh.
Tuy anh không biết Hàn Thất Thất là người như thế nào, nhưng chắc chắn thực lực không hề tầm thường.
Nếu có sự trợ giúp của cô ta…
Lâu rồi Tô Mang vẫn chưa có hành động gì, chắc chắn cô ấy có mục đích riêng.
Anh biết chuyện này cũng là một cách tôi luyện bản thân.
Thế là anh quyết định đồng ý: “Được, tôi hứa với cô.
Chỉ cần thiết kế của cô có ích, tôi sẽ giúp cô”.
Nghe anh nói vậy, gương mặt của Hàn Thất Thất tức thì thả lỏng.
“Được! Giờ tôi đi làm ngay!”
Nói rồi cô ta chạy vọt ra ngoài phòng làm việc.
Anh còn chưa kịp đáp lại nửa chữ.
Anh thầm thấy bất lực, thế nhưng vẫn ra lệnh cho nhân viên phối hợp làm việc theo ý của Hàn Thất Thất.
Sau khi cô ta đi khỏi, anh mới được yên tĩnh.
Không biết tại sao anh lại có cảm giác chờ mong.
Trong lúc anh đang suy tư, chuông điện thoại đột nhiên reo vang.
Người gọi tới là Long Tam.
Trương Minh Vũ nhíu mày, vội vàng ấn nghe máy.
Giọng nói trầm thấp của Long Tam vang lên: “Cậu Trương, cô Lâm gặp chút chuyện”.
Lâm Kiều Hân?
Anh vừa ngạc nhiên vừa nghi ngờ hỏi: “Sao anh biết được?”
Đối phương đáp: “Tôi sợ anh lo lắng nên phái người đi theo cô Lâm”.
Trong lòng anh nổi lên cảm xúc phức tạp.
Nhưng anh vẫn lo lắng hỏi: “Lâm Kiều Hân thế nào rồi?”
“Có người tới công ty làm loạn, có vẻ một mình cô Lâm không giải quyết nổi đâu”, Long Tam báo cáo.
Công ty?
Anh trầm ngâm hồi lâu mới nhớ ra công ty của Lâm Kiều Hân là một công ty mỹ phẩm nhỏ..