Hả?
Vừa nghe thấy những lời này, mọi người lập tức mở to mắt nhìn.
Trương Minh Vũ cũng kinh ngạc vô cùng.
Giọng nói này... là của chị ba Tô Mang!
Ực!
Trương Minh Vũ gian nan nuốt nước bọt, thân thể tê dại như vừa có dòng điện chạy qua.
Chị ấy tới rồi!
Tâm tình đang hồi hộp căng thẳng bỗng chốc được thả lỏng.
Đáy mắt Tần Minh Nguyệt thoáng vẻ mờ mịt.
Mọi người đều ngẩng đầu nhìn về phía đó.
Ngoài cửa, một bóng dáng tuyệt đẹp đang đi vào.
Đó là một mỹ nhân xinh đẹp vô song!
Đây là...
Đám đông quanh đó lập tức tròn mắt nhìn.
Tròng mắt của toàn bộ đám nam giới trong sảnh đều như sắp rớt ra ngoài, hơi thở cũng dồn dập hẳn lên.
Đẹp quá!
Nụ cười nhạt trên môi Âu Dương Triết cũng đông cứng lại.
Người này, chính là Tô Mang!
Sau lưng Tô Mang còn có một người vận đồ đen đi cùng.
Nhìn xa không rõ là nam hay nữ.
Ủa?
Trương Minh Vũ nhìn kĩ hơn, đáy mắt thoáng một tia nghi hoặc.
Đó là vệ sĩ của Liễu Thanh Duyệt?
Nhưng... trông cũng không hoàn toàn giống...
Lẽ nào chị ba Tô Mang cũng có?
Nhưng Trương Minh Vũ cũng không nghĩ nhiều, anh nhanh chóng đắm chìm trong sự ngạc nhiên và vui sướng.
Có chị gái thật là tốt!
Chỉ chốc lát sau, Tô Mang đã dừng chân trước mặt mọi người, sắc mặt bình thản.
Tần Minh Nguyệt thở phào nhẹ nhõm.
Âu Dương Triết lại đã hết sức khẩn trương và lo lắng.
Đỗ Nam Thiên nhăn mày, lạnh lùng nói: "Cô nhóc, cô là ai? Chuyện của ông già này, cô cũng dám nhúng tay à?"
Nói đoạn, ánh mắt lão ta lóe lên đầy lạnh lẽo.
Mãi đến lúc này, đám đông quanh đó mới chợt bừng tỉnh.
Tất cả đều lộ vẻ đau lòng và xót thương.
Người đẹp như thế... thật đáng tiếc.
Haiz.
Bọn họ lặng lẽ thở dài, vẻ như tiếc nuối vô cùng.
Ánh mắt Tô Mang thoáng lóe lên một tia sáng lạnh, cô ấy hỏi: "Ông định xử bắn em trai tôi?"
Giọng cô ấy lạnh lẽo như băng.
Em trai?
Đám đông chợt hiểu.
Thì ra là chị gái của tay thanh niên kia.
Đỗ Nam Thiên cười lạnh, thong dong nói: "Phải thì sao? Cô thì tính là thứ gì?"
Người này...
Âu Dương Triết ngập ngừng định nói gì đó.
Cuối cùng, anh ta vẫn quyết định không lên tiếng.
Đỗ Nam Thiên, ông cũng ngu xuẩn quá rồi.
Âu Dương Tĩnh thì lại nghi hoặc nhìn chằm chằm.
Cô gái này là ai?
Tô Mang nghe thế, tức thì nở một nụ cười.
Chỉ một nụ cười đã khiến vạn vật lu mờ.
Đôi môi tuyệt đẹp của cô ấy khẽ mở, giọng nói ung dung: "Phải thì dễ xử lí rồi".
Dễ xử lí?
Mọi người đều bối rối.
Người đẹp này... không có đầu óc sao?
Đỗ Nam Thiên nhếch mép nở một nụ cười khinh thường.
Tôi muốn xem xem cô làm gì được tôi.
Ngay sau đó, Tô Mang ngoắc ngón tay.
Người vận đồ đen cất bước đi tới.
Hả?
Mọi người thấy thế, ai nấy đều lộ vẻ hoang mang.
Đỗ Nam Thiên nhăn mày, lạnh lùng hỏi: "Sao hả? Cô còn định cho người đánh tôi..."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT