Ngay sau đó, Âu Dương Tĩnh nhìn thẳng về phía Tần Minh Nguyệt, ánh mắt lạnh lẽo như băng, cô ta quát to: "Trắng trợn bao che như thế, cô không sợ sao?"
Cô ta vừa thốt lên, những người xung quanh cũng vểnh tai lắng nghe.
Cô ta không sợ sao?
Tần Minh Nguyệt nhếch môi cười nhạt, thong dong nói: "Có phải là bao che hay không, chính bản thân các người phải biết rõ hơn ai hết".
"Mục đích của cô khi tới nơi này, tôi nghĩ... cũng đã đủ để cô bóc lịch vài năm rồi ấy nhỉ?"
"Cô nói đúng không, Âu Dương Tĩnh?"
Tần Minh Nguyệt vừa dứt lời, toàn bộ sảnh tiếp đãi lập tức chìm trong tĩnh lặng.
Hai người này... có quen biết?
Đám đông bối rối nhìn hai người.
Trương Minh Vũ cũng sáng rực mắt lên, nhìn chăm chú vào cô gái kia.