Một lúc sau, Trương Minh Vũ mới hoàn hồn.  

Nhưng anh vẫn hết sức mờ mịt.  

Những người khác cũng đều trợn tròn mắt nhìn.  

Đây là ai thế?  

Người phụ nữ kia nhanh chóng cất bước tiến vào.  

Sau lưng người này còn có tám gã đàn ông lực lưỡng vận đồ đen.  

Trông tư thế vô cùng hùng hổ.  

Trương Minh Vũ nhăn mày.  

Anh thận trọng quan sát kĩ càng, nhưng vẫn thấy rất lạ mắt.  

Diện mạo người phụ nữ này có thể coi là thanh tú, trên người vận toàn hàng hiệu.  

Thứ duy nhất trông không được lọt mắt lắm chính là vẻ ngạo nghễ trên mặt cô ta...  

Gã đeo kính vừa thấy cô ta, mắt lập tức sáng rực, vội vã cung kính thưa: "Thưa cô, cô đích thân đến ạ!"  

Âu Dương Tĩnh nhăn mày, thong thả nói: "Sao thế, ai đánh anh?"  

Gã đeo kính lập tức giơ tay chỉ Trương Minh Vũ, cười lạnh: "Chính là nó! Là ông chủ của khách sạn Hồng Thái!"  

Âu Dương Tĩnh ngẩng đầu bình thản quan sát Trương Minh Vũ.  

Lát sau, cô ta thong thả nói: "Còn đứng ngây ra đó làm gì? Đuổi người, đóng cửa khách sạn, mang thủ phạm đi cho tôi!"  

Cô ta ra lệnh, mắt chẳng thèm chớp lấy một cái.  

Thái độ cực kì kiêu ngạo!  

Trời!  

Đám đông quanh đó không nhịn được, phải đồng loạt hít mạnh một hơi.  

Ác đến vậy sao?  

Trương Minh Vũ cũng hết sức kinh ngạc nhìn cô ta.  

Thẳng thắn trực tiếp như vậy?  

Gã đeo kính lập tức hưng phấn tột độ.  

"Vâng!"  

Tám gã đàn ông lực lưỡng vận đồ đen đồng thanh đáp!  

Ngay sau đó, có bốn người lập tức tách ra, đi về phía đám đông đang đứng xem.  

Hả?  

Ánh mắt Trương Minh Vũ chợt lóe lên lạnh lẽo.  

Bọn họ thật sự định đuổi người?  

Anh lập tức phất tay.  

Đám đàn ông lực lưỡng kia dừng bước, quát to một tiếng: "Hiện trường cần dọn dẹp, mời các vị rời khỏi... ô ô ô..."  

Hả?  

Đám đông sửng sốt cả người.  

Khi định thần nhìn lại, bọn họ phát hiện gã đàn ông vừa lên tiếng kia đã bị nhét một mảnh vải vào miệng.  

Âu Dương Tĩnh nhăn mày, lạnh lùng nói: "Hừ, bắt lấy!"  

Bịch bịch bịch!  

Cô ta vừa dứt lời, liền có một loạt tiếng động khác thường vang lên.  

Bốn gã lực lưỡng kia... đều đã ngã gục!  

Chuyện này...  

Đám đông quanh đó đều trợn trừng mắt lên.  

Ai nấy đều hoang mang mờ mịt.  

Âu Dương Tĩnh cũng có vẻ bất ngờ trước diễn biến này.  

Lát sau, cô ta lạnh lùng quát: "Còn dám phản kháng, coi chúng tôi đây là gì hả?"  

Trương Minh Vũ nhướng mày, cười nói: "Tự tiện xông vào khách sạn chúng tôi, còn muốn đánh đuổi khách hàng của chúng tôi, cô nói xem tôi coi cô là thứ gì?"  

Âu Dương Tĩnh lạnh lùng nói: "Nói linh tinh! Chúng tôi là người của bên quản lý vệ sinh".  

Trương Minh Vũ cười lạnh một tiếng: "Thật à? Có gì chứng minh được không?"  

Cái này...  

Âu Dương Tĩnh lạnh lẽo nói: "Thẻ công tác đâu?"  

Gã đeo kính kích động nói: "Đây ạ!"  

Nói đoạn, gã ta vội vã lấy thẻ nhân viên ra.  

Âu Dương Tĩnh giơ tấm thẻ, cười lạnh nói: "Ranh con, thấy rồi chứ?"  

Trương Minh Vũ nhún vai, cười nói: "Đó là của anh ta, không phải của cô, cô không có thì đứng đó hất hàm ra lệnh cái gì?"  

Âu Dương Tĩnh tức giận ra mặt, mắt như long lên.  

Hồi lâu sau, cô ta mới cả giận nói: "Anh, cho người dẹp sạch hiện trường!"  

Gã đeo kính nghe vậy, lập tức hưng phấn.  

Giao quyền lợi cho mình sao?  

Ngay sau đó, gã ta liền đủng đỉnh bước lên trước hai bước, ngạo nghễ nói: "Mấy người, đuổi hết... ô ô ô..."  

Mọi người lại sửng sốt.  

Khi nhìn lại mới phát hiện trong miệng gã đeo kính cũng vừa có thêm một mảnh vải.  

Vải ở đâu ra?  

Đám đông ngó quanh, vẻ mờ mịt. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play