Mặc dù không biết rốt cuộc lần này đã xảy ra chuyện gì nhưng ít nhất thì tin tức về anh cũng là sự thật chứ nhỉ?
Thế nhưng anh lại cư xử… như kiểu người ngoại tình là cô!
Mãi lâu sau, cô mới tức tối giậm chân rời đi.
Thế nhưng bản thân cô cũng không hề chú ý tới động tác này của mình.
Sau khi ra ngoài, anh trông thấy chiếc Mercedes đang chờ sẵn.
Anh leo lên ghế sau ngồi.
Long Tam khởi động xe lao như bay.
Trương Minh Vũ sắp xếp lại mớ suy nghĩ ngổn ngang trong đầu, cảm xúc bắt đầu trở nên phức tạp.
Chuyện gấp nhất bây giờ vẫn là phải mau chóng phát triển thế lực của riêng mình.
Tuy nhà họ Lâm không cần anh phải lo, nhưng Lâm Kiều Hân…
Anh lo lắng hỏi: “Anh nghĩ liệu Lâm Kiều Hân có còn gặp nguy hiểm nữa không?”
Long Tam gật đầu đáp: “Có, nhưng ít nhất mấy ngày này cô ấy vẫn an toàn.
Người của Thần Ẩn trở về rồi, không thể nào quay lại nhanh vậy được”.
“Ít nhất trong vòng một tuần sẽ không xảy ra chuyện gì đâu”.
Nghe thấy thế, anh mới yên tâm hơn một chút.
Một tuần có thể làm được những gì?
Hiện giờ anh cần tìm cách thúc đẩy khách sạn phát triển vượt bậc.
Một vấn đề nữa là biến anh trở thành người đứng sau điều khiển hết thảy.
Thế nhưng… anh phải làm thế nào?
Lúc này anh đang vô cùng rối rắm.
Sau khi về tới khách sạn, anh bắt tay vào xử lý công việc, vùi đầu vào đống tài liệu kinh doanh.
Đợi đến lúc giải quyết xong cũng đã đến trưa.
Anh ngồi trong khách sạn suy tư hồi lâu vẫn không nghĩ ra cách hoà hợp chủ đề với sự sang trọng.
Chợt cửa phòng làm việc bị đẩy ra.
Trương Minh Vũ giật nảy mình.
Anh ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện có một bóng người xinh đẹp đang đứng ngay ngoài cửa.
Anh cau mày quan sát một lúc mới nhận ra đối phương là Hàn Thất Thất!
“Cô…”
Trương Minh Vũ thấy khiếp sợ.
Cách ăn mặc của cô ta khác hẳn hôm qua, giống như biến thành một người hoàn toàn khác.
Nhưng mái tóc vẫn màu xanh lúc, lớp trang điểm vẫn dày cộp như cũ.
Điều khách biệt là bộ quần áo cô ta đang mặc trên người khiến anh thấy rất quen mắt…
Liễu Thanh Duyệt?
Trương Minh Vũ đột nhiên nhớ ra, Liễu Thanh Duyệt từng mặc bộ này rồi.
Hàn Thất Thất đắc ý cười hỏi: “Sao hả? Có giống chị anh không?”
Anh cạn lời nhìn mái tóc xanh lè của cô ta: “Kém xa.
Sao cô lại tới nữa?”.