Trương Minh Vũ cười bảo: "Hoạt động một chút mới chóng lành, còn nằm ì ra đó, tôi sẽ thành thứ đồ bỏ thật mất".  

Lâm Kiều Hân ngập ngừng muốn nói gì đó với anh.  

Song cuối cùng, cô vẫn quyết định im lặng.  

Một lát sau, Trương Minh Vũ từ từ thích ứng với nhịp bước đi, cảm giác trên đùi cũng khôi phục kha khá.  

Chỉ có điều, chân vẫn không có lực.  

Trương Minh Vũ cười nói: "Cô ở đây đợi nhé, tôi ra ngoài có chút chuyện cần làm".  

Hả?  

Lâm Kiều Hân lập tức tròn mắt nhìn anh, lo lắng nói: "Anh muốn ra ngoài? Nhưng chân anh..."  

Trương Minh Vũ cười bảo: "Yên tâm đi, tôi chỉ đi dạo quanh sân thôi".  

Chuyện này...  

Lâm Kiều Hân đứng dậy, nói: "Vậy để tôi đi với anh".  

Hả?  

Trương Minh Vũ lúng túng cười cười: "Không cần đâu, tự tôi có thể đi được, không cần quá lo..."  

Nhưng không đợi anh nói xong, Lâm Kiều Hân đã bước tới...  

Cô không nói không rằng, chỉ đỡ cánh tay anh, dìu anh bước ra ngoài.  

Khóe miệng Trương Minh Vũ giật giật liên hồi.  

Rốt cuộc Lâm Kiều Hân làm sao vậy nhỉ?  

Song cuối cùng, anh chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu.  

Lúc này, Trương Minh Vũ không còn tâm trạng đâu để suy nghĩ nhiều, kế hoạch này của anh cần phải nhanh chóng hoàn thành mới được.  

Hai người nhanh chóng ra cửa.  

Ngoài sân, tiếng hô của đám vệ sĩ vẫn tràn ngập đại viện, cực kì uy vũ và khí phách.  

Trương Minh Vũ thấy thế, khẽ mỉm cười hài lòng.  

Có bọn họ bảo vệ, đúng là cũng thấy an toàn hơn ít nhiều.  

Không ngờ tay Vương Hạo này cũng có tác dụng đấy.  

Trương Minh Vũ nhanh chóng đi tới bên dưới tường vây, dừng lại.  

Lâm Kiều Hân hồ nghi hỏi: "Sao không đi tiếp?"  

Trương Minh Vũ cười cười, nói: "Định làm chút chuyện ở chỗ này".  

Hả?  

Lâm Kiều Hân mờ mịt nhìn anh.  

Trương Minh Vũ lấy điện thoại ra, bấm gọi cho một người.  

Đầu bên kia nhanh chóng nhận cuộc gọi.  

Trương Minh Vũ cười bảo: "Ra cửa đi, có chút việc muốn nhờ em giúp".  

Nói xong, anh liền cúp điện thoại.  

Lâm Kiều Hân bối rối nhìn anh.  

Gọi cho ai vậy nhỉ?  

Trương Minh Vũ cất điện thoại, khóe miệng lộ một nụ cười vui vẻ.  

Chỉ chốc lát sau, hai người nghe thấy có tiếng bước chân tiến lại gần.  

Cả hai cùng quay người lại.  

Lâm Kiều Hân ngạc nhiên phát hiện, người đang tới chính là Lâm Diểu.  

Chuyện này...  

Lâm Diểu vui vẻ cười hỏi: "Anh rể, anh gọi em ra có chuyện gì vậy?"  

Hả?  

Lâm Kiều Hân lập tức mở to mắt nhìn.  

Anh rể?  

Từ này...  

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play