Lâm Uyển Hồng thấy vậy liền nhỏ giọng nói: "Tuấn Minh, con không nghe lời cô sao?"  

Lâm Tuấn Minh thẫn thờ.  

Ngẩng đầu nhìn.  

Lúc này anh ta mới phát hiện ra vẻ mặt của bà cả và bà hai đều hiện lên sự bất lực.  

Lâm Tuấn Minh dù tức giận.  

Nhưng cũng chẳng làm được gì...  

Cuối cùng, Lâm Tuấn Minh cúi đầu, nghiến răng nghiến lợi nói: "Cậu chủ... Minh Vũ".  

Mọi người đờ đẫn.  

Gọi thật sao!  

Lâm Kiều Hân mỉm cười.  

Hàn Thất Thất càng đắc ý hơn!  

Trương Minh Vũ nhướng mày, hỏi: "Hả? Cái gì?"  

Anh giả bộ như chưa nghe thấy gì.  

Cậu...  

Lâm Tuấn Minh trợn tròn mắt!  

Quá đáng quá!  

Hàn Thất Thất cố nén cười.  

Thông minh!  

Lâm Uyển Hồng đánh mắt mấy cái.  

Lâm Tuấn Minh chỉ đành nhịn nhục, trầm giọng nói: "Cậu chủ Minh Vũ!"  

Lần này giọng anh ta vang khắp căn phòng.  

Trương Minh Vũ cười toét miệng: "Tôi không chịu được kiểu xưng hô này đâu, ngại lắm..."  

Dáng vẻ này... đáng ghét quá.  

Lâm Tuấn Minh tức nổ phổi!  

Không chịu được mà còn bắt tôi gọi đến hai lần.  

Hàn Thất Thất đắc ý nói: "Còn hai vị kia, đến lượt hai bà đó".  

Bà cả và bà hai giật thót tim!  

Nhưng...  

Haizz.  

Hai người họ thầm thở dài, từ từ nói: "Cậu chủ Minh Vũ".  

Ừng ực!  

Mọi người khó khăn nuốt nước bọt.  

Thật không thể tin nổi.  

Họ gọi thật sao?  

Trương Minh Vũ cười nói: "Ôi chao, tôi không chịu nổi đâu, không chịu nổi đâu".  

Mặc dù không hiểu tại sao.  

Nhưng... thoải mái quá.  

Bà cả và bà hai tức đến mức nghiến răng nghiến lợi!  

Nhưng... hết cách!  

Đặc biệt khi nhìn thấy nụ cười ra vẻ khách khí trên gương mặt Trương Minh Vũ...  

Hừ!  

Bà cả lạnh lùng hừ một tiếng, quay người rười đi!  

Bà hai cũng vội vã chạy theo.  

Mắt Hàn Thất Thất sáng rực lên, cô ta cười nói: "Hai vị, đừng quên sau này gặp là phải gọi đó".  

"Nếu không là các người lật lọng!"  

Nói xong liền giơ tay chỉ vào Lâm Uyển Hồng! 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play