*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Hơn chín mươi tuổi?
Két két két!
Bà hai nghiến răng ken két, móng tay sắp đâm vào lòng bàn tay đến nơi!
Dám sỉ nhục bà đây!
Bà hai tức giận nói: "Con nhãi, ba mẹ cô không biết dạy cô à!"
Khí thế hùng hồn!
Hàn Thất Thất nhướng mày.
Ánh mắt của mọi người lóe lên đầy ẩn ý!
Không biết ăn nói đến vậy sao?
Phải dạy dỗ!
Một giây sau, khí thế lạnh lẽo lan ra khắp căn phòng!
Hả?
Mọi người ngớ người!
Hàn Thiên Hoa trầm giọng nói: "Tôi dạy con tôi thế nào, bà quản được sao?"
Giọng nói lạnh lẽo như từ dưới địa ngục lên!
Khí thế sắc bén này cướp mất linh hồn mọi người!
Bà hai đứng mũi chịu sào, cơ thể run rẩy!
Cảm giác sợ hãi lan lên đầu!
Không ít người choáng váng trước khí thế như này!
Hàn Thất Thất mỉm cười đắc ý, trong mắt đầy vẻ ngạo nghễ.
Trương Minh Vũ mỉm cười.
Hàn Thiên Hoa mặc dù là ông trùm thế giới ngầm của Hoa Châu, nhưng từ đầu đến cuối chưa bao giờ thể hiện bản lĩnh của mình.
Bây giờ anh phát hiện ra Hàn Thiên Hoa... không hề tầm thường!
Khí thế như này Trần Đại Phú cũng không có!
Trương Minh Vũ mỉm cười.
Thú vị đây.
Một lúc sau, mọi người mới tỉnh lại khỏi cơn khiếp sợ!
Tần Minh Nguyệt kinh ngạc nhìn Hàn Thiên Hoa.
Ừng ực!
Bà hai chật vật nuốt nước miếng.
Bà ta quên mất, cô ta là con gái Hàn Thiên Hoa!
Một lúc sau, bà hai mới cười nói: "Ông... ông Hàn, xin lỗi, tôi... tôi không nói ông, tôi quên mất..."
Giọng bà ta run rẩy!
Bà ta không suy xét cho nhà họ Lâm, mà chỉ không dám đắc tội ông ta thôi!
Hàn Thiên Hoa lạnh lùng nói: "Nể mặt Minh Vũ, lần này tôi sẽ tha cho bà".
"Còn dám động vào con gái tôi, bà sẽ biết cái giá là gì!"
Thô bạo ngang ngược!
Bà hai run rẩy nói: "Vâng... vâng".
Lúc này bà ta không còn lòng dạ nào để nghĩ đến thể diện nữa.
Thật đáng sợ!
Hừ!
Hàn Thiên Hoa lạnh lùng hừ một tiếng, sau đó ngồi xuống.
Hàn Thất Thất mỉm cười đắc ý.
Không hổ là bố mình!
Bà hai hít sâu một hơi, yên lặng lùi về sau.
Trong mắt tràn ngập sự cay nghiệt!
Tên Trương Minh Vũ đáng chết!
Mọi người trố mắt nhìn nhau, cuối cùng chẳng ai nói gì.
Lâm Uyển Hồng híp mắt.
Một lúc sau mới lạnh lùng nói: "Trương Minh Vũ, chúng ta đừng chuyển chủ đề, người của cậu đâu?"
"Không có thì cậu thua".
Vừa dứt lời, mắt bà hai chợt lóe lên sự hung ác.
Đúng, vụ cá cược.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT