Trương Minh Vũ sửng sốt, vẻ mặt mờ mịt.
Ông cụ tiếp tục nói: “Chắc người cứu ông là sư tỷ của cháu nhỉ?”
Dứt lời, ông cụ mỉm cười nhìn anh, bộ dạng thân thiện khác hẳn với vẻ nghiêm khắc lúc nãy.
Trông ông cụ giống như một người ông hiền từ.
Anh ngạc nhiên hỏi: “Đúng ạ, sao ông biết được?”
Ông cụ Lâm lắc đầu, thất vọng nói: “Chuyện mấy năm qua cũng là một bài kiểm tra dành cho cháu, để tôi luyện tâm trí của cháu”.
“Tiếc là vẫn chưa kịp tôi luyện xong, các chị của cháu đã xuất hiện rồi”.
“Kế hoạch… vẫn không theo kịp được thực tế”.
Nghe thấy thế, Trương Minh Vũ lại càng không hiểu đầu cua tai nheo gì.
Tất cả… đều là sắp xếp của sư phụ sao?
Ông cụ Lâm cất tiếng hỏi: “Bây giờ cháu có kế hoạch gì không?”
Anh sửng sốt nhìn ông cụ.
Giờ đây anh bỗng có cảm giác, dường như bàn tay vô hình kia còn kinh khủng hơn cả tưởng tượng của anh…
Thứ mà anh nhìn thấy cũng chỉ là một góc nhỏ của tảng băng chìm mà thôi…
Một lúc sau, anh mới trả lời: “Cháu chuẩn bị lặng lẽ phát triển thế lực của mình không cho người khác biết, đợi đến khi nhà họ Lâm gặp hoạ sẽ phối hợp với ông”.
Ông cụ Lâm gật đầu: “Che giấu mình cũng tốt.
Nhưng theo như ông được biết, bây giờ cháu nổi tiếng lắm cơ mà, giấu nổi không?”
Câu hỏi này của ông cụ khiến anh không khỏi lúng túng.
Lên hết cả các mặt báo rồi, không nổi tiếng sao được…
Anh xấu hổ đáp: “Chuyện đó… là ngoài ý muốn thôi”.
Ông cụ Lâm hứng thú hỏi: “Sao hả? Cháu thật sự thích cô bé nhà họ Hàn kia à?”
“Không phải đâu”.
Anh cuống quýt lắc đầu giải thích: “Tại cô ta cứ tới làm phiền cháu.
Cháu chỉ muốn đuổi cô ta ra ngoài thôi”.
Nói đến đây, anh mới giật mình phát hiện.
Hình như lúc hỏi anh chuyện này, ông cụ Lâm không hề tỏ ra tức giận, ngược lại còn vô cùng hứng thú…
Ông cụ không lo cho cháu gái mình sao…
Ông cụ Lâm bật cười khà khà: “Nhưng đây cũng là chuyện tốt đối với cháu.
Lần này có thể cầm chắc cái danh vô dụng rồi”.
Trương Minh Vũ thầm kinh ngạc.
Sao ông cụ lại nói y hệt Long Tam vậy…
Ông cụ Lâm lại chuyển chủ đề: “Nhưng nếu muốn mọi người tin cháu là kẻ vô dụng thì vẫn phải ở lại nhà họ Lâm.
Thế thì mọi người mới không đề phòng cháu”.
“Hơn nữa… cháu muốn phát triển thế lực… thì chắc chắn phải tìm một người thay cháu ra mặt”.
Anh như có điều suy tư khẽ gật đầu.
Anh cũng đã nghĩ tới những chuyện này, chỉ là vẫn không tìm được người thay thế thích hợp.
“Tìm người thay thế cháu còn dễ, nhưng ông bảo cháu ở lại nhà họ Lâm…”, anh khó xử nói.
Đến tận bây giờ anh vẫn chưa thể quyết định được.
Người nhà họ Lâm đã khiến anh thất vọng triệt để.
Ông cụ Lâm lặng lẽ thở dài, đương nhiên biết anh đang nghĩ gì.
Ông cụ im lặng hồi lâu mới lên tiếng hỏi: “Cháu muốn làm thế nào mới chịu tiếp tục ở lại nhà họ Lâm? Ông có thể bảo tất cả bọn họ tới xin lỗi cháu”.
Nghe thấy thế, Trương Minh Vũ lập tức khiếp sợ.
Sau khi lấy lại tinh thần, anh mới hốt hoảng xua tay: “Không cần đâu, cháu không quan tâm mấy chuyện vô nghĩa này”.
Hai mắt ông cụ chợt sáng rực, khẽ gật đầu tán thưởng.
Ông cụ lại hỏi tiếp: “Hay là… ông giao lại toàn bộ nhà họ Lâm cho cháu quản lý?”
Trương Minh Vũ co giật khoé miệng.
Chuyện này….