Hả?  

Đáy mắt Lâm Uyển Hồng lóe lên một tia giễu cợt, bà ta nói: "Lợi hại vậy cơ à? Sao tôi chưa từng nghe nói tới nhỉ?"  

Trương Minh Vũ bất đắc dĩ lắc đầu.  

Hàn Thất Thất châm chọc: "Đẳng cấp của nhà họ Trần quá thấp, đương nhiên bà chưa có tư cách nghe được tin tức về người thuộc cấp bậc cao như Trương Minh Vũ rồi".  

Trời!  

Mọi người xung quanh hít hà thật mạnh.  

Đẳng cấp của nhà họ Trần mà còn quá thấp?  

Có lẽ chỉ có Hàn Thất Thất mới dám nói như vậy thôi nhỉ?  

Trương Minh Vũ tức giận lườm qua một cái.  

Cái miệng thích châm chọc của Hàn Thất Thất... thật là...  

Ánh mắt Lâm Kiều Hân lại tràn đầy phức tạp.  

Không biết vì sao, bỗng nhiên cô thật sự ao ước được như Hàn Thất Thất, có thể thoải mái cãi lại...  

Lâm Uyển Hồng tức giận híp mắt, cười nhạt: "Thật không ngờ, hiện giờ Trương Minh Vũ đã lợi hại đến vậy cơ à?"  

Lâm Tuấn Minh nghiến răng nghiến lợi nói: "Cô, cô nghe vậy rồi thôi, cậu ta ấy hả... Hừ!"  

Anh ta không dám nói trắng ra, sợ làm mất lòng nhà họ Hàn.  

Lâm Uyển Hồng dĩ nhiên đã hiểu được ngay, nhưng... phải làm sao để vạch trần đây?  

Chẳng lẽ cứ mặc thằng ranh đó làm càn như vậy?  

Hàn Thất Thất chau mày, hỏi: "Sao, anh nghi ngờ lời tôi nói đấy à?"  

Lâm Tuấn Minh thoáng hoảng lên, vội cười cười lấy lòng, nói: "Dĩ nhiên không phải ạ, tôi chỉ lo cô Hàn đây bị người ta lừa gạt mà thôi".  

Nói đoạn, đáy mắt anh ta lóe lên lạnh lẽo.  

Hàn Thất Thất lại nhếch môi, nở một nụ cười thần bí...

Hôm nay cô ta không thể mất công đến đây được!  

Hàn Thất Thất lầm bầm nói: "Lo lắng cho tôi? Nếu đã vậy thì chúng ta cược đi".  

Cược?  

Vừa dứt lời, mọi người lập tức hoang mang.  

Trương Minh Vũ cũng khó hiểu.  

Lâm Tuấn Minh nghi ngờ hỏi: "Cược cái gì?"  

Mắt Hàn Thất Thất sáng rực lên.  

Cô ta mỉm cười nói: "Thím đây chẳng phải thích ngồi sao, hay là chúng ta cược... hôm nay có thể bảo bà ta đứng dậy được không?"  

Hả?  

Cược kiểu gì vậy?  

Mọi người trố mắt nhìn nhau, chẳng hiểu gì cả.  

Lâm Uyển Hồng nhíu mày hỏi: "Cô nói câu này có nghĩa là gì?"  

Hàn Thất Thất lạnh lùng đáp: "Không hiểu sao? Hôm nay tôi cược xem bà có chủ động đứng dậy không?"  

Chuyện này...  

Mọi người đều sững sờ.  

Ánh mắt Lâm Uyển Hồng lóe lên sự chế giễu.  

Mình đứng dậy sao?  

Lâm Uyển Hồng cười nói: "Được thôi, không biết cô Hàn định cược bằng gì?"  

Hàn Thất Thất trầm ngâm cười nói: "Hay là cược bằng cách xưng hô đi?"  

Nói xong cô ta liền mỉm cười.  

Hả?  

Mọi người đều thấy khó hiểu. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play