Hửm...  

Lâm Kiều Hân thoáng ngẩn người, trong lòng chợt cảm thấy thoải mái hơn đôi chút.  

Một lúc sau, Lâm Kiều Hân cúi đầu hỏi: "Chẳng phải chúng ta cũng có một biệt thự khác cơ mà, cần gì phải tới nhà người khác ở..."  

Bất kể thế nào, ở lại đây cô vẫn cảm thấy khá mất tự nhiên.  

Hử?  

Trương Minh Vũ nghi hoặc hỏi: "Ở nhà ai cơ?"  

Lâm Kiều Hân hơi bĩu môi, đáp: "Nhà Hàn Thất Thất, chứ còn có thể là nhà ai".  

Phụt!  

Trương Minh Vũ liếc nhìn cô, lộ vẻ không vui: "Đây là nhà chúng ta mà, liên quan gì tới Hàn Thất Thất vậy".  

Lâm Kiều Hân nghe thấy thế, lập tức ngây người.  

Chúng ta?  

Ủa?  

Cô mở to mắt, hoang mang không hiểu.  

Trương Minh Vũ mỉm cười, nói: "Đây thực ra là tài sản của các chị tôi, các chị ấy không ở đây nên để cho tôi ở, vậy đương nhiên nó là nhà chúng ta".  

Đôi mắt xinh đẹp của Lâm Kiều Hân ánh lên vẻ khiếp sợ.  

Một căn biệt thự lớn như vậy!  

Lại còn nằm trên vùng đất cỡ này...  

Của Trương Minh Vũ?  

Lâm Kiều Hân kinh ngạc, giá trị căn biệt thự này phải ngang với thu nhập hai năm của công ty cô đó nhỉ?  

Chuyện này...  

Trương Minh Vũ chỉ mỉm cười.  

Không biết vì sao, anh lại rất đắc ý.  

Lát sau, Trương Minh Vũ mới lên tiếng: "Chúng ta vào đi?"  

Lâm Kiều Hân ngây ngô gật đầu.  

Trương Minh Vũ lập tức nhấc chân, gian nan di chuyển.  

Bấy giờ Lâm Kiều Hân mới phản ứng lại.  

Cô vội bước tới đỡ anh.  

Hai người nhanh chóng tiến vào trong biệt thự.  

Lâm Kiều Hân đưa mắt quan sát xung quanh một lượt.  

Ngày đó tâm trạng quá phức tạp, cô không chú ý lắm.  

Nhưng hôm nay...  

Sau khi biết đây là nhà của Trương Minh Vũ, cô chợt cảm thấy chỗ nào cũng thật thích mắt.  

Trương Minh Vũ ngồi xuống, cười nói: "Cứ xem cho kĩ nhé, xem có thích hay không".  

Ánh mắt anh lấp lánh ý cười.  

Giờ khắc này, bầu không khí giữa hai người ấm áp một cách lạ thường.  

Lâm Kiều Hân kích động sáng rực mắt lên, cô gật đầu thật mạnh một cái.  

Sau đó, cô bắt đầu dạo quanh nhà.  

Trương Minh Vũ nhìn theo, bất đắc dĩ lắc đầu.  

Hình như chỉ những khi gặp được thứ gì khiến bản thân thực sự yêu thích, Lâm Kiều Hân mới bộc lộ dáng vẻ như lúc này.  

Có thể nói là... dáng vẻ vui sướng từ tận đáy lòng.  

Bình thường, cô luôn lạnh nhạt xa cách.  

Haiz.  

Trương Minh Vũ yên lặng thở dài một tiếng.  

Chỉ lát sau, Lâm Kiều Hân đã quay lại.  

Trương Minh Vũ cười hỏi: "Thế nào? Có thích chỗ này không?"  

Lâm Kiều Hân gật đầu, đáp ngay: "Thích".  

Trương Minh Vũ thấy vậy, cũng mỉm cười vui vẻ.  

Lâm Kiều Hân biểu lộ thẳng thắn như thế, chứng tỏ cô ấy thực sự rất thích.  

Anh lại cười hỏi: "Từ nay về sau, đây là nhà của chúng ta".  

Đôi mắt Lâm Kiều Hân như vừa vụt sáng.  

Chúng ta...  

Không biết vì sao, lòng cô chợt tràn ngập một cảm giác vui sướng hân hoan.  

Mình sao vậy nhỉ...  

Lâm Kiều Hân hơi chột dạ, vội cụp mắt.  

Trương Minh Vũ thấy vậy thì sửng sốt.  

Cô ấy sao vậy?  

Nhưng anh còn chưa kịp nói gì, Lâm Kiều Hân đã vội bước nhanh lên lầu.  

Trương Minh Vũ nhìn theo, bất đắc dĩ lắc đầu.  

Anh mở tivi, ngồi xuống sofa, lẳng lặng hưởng thụ thời khắc êm đềm tuyệt vời này.  

Lát sau, Lâm Kiều Hân từ trên lầu xuống.  

Gương mặt cô tràn đầy vui vẻ.  

Trương Minh Vũ chỉ cười cười, lắc đầu.  

Xem ra Lâm Kiều Hân thực sự rất thích nơi này.  

Bỗng có tiếng chuông điện thoại reo vang.  

Lâm Kiều Hân hơi sững lại, vội lấy điện thoại di động ra.  

Cô ấn nhận cuộc gọi. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play