Tuy nhiên còn chưa kịp nhìn kỹ, bóng người kia đã đi vào trong viện.  

Mắt Trương Minh Vũ lóe lên vẻ nghi hoặc.  

Càng nghĩ càng thấy quen!  

Anh nhìn qua nhưng không nhìn thấy người đó nữa.  

Trương Minh Vũ lắc đầu.  

Mấy y tá nhanh chóng đưa cáng cứu thương đến.  

Lâm Kiều Hân vội vàng chạy đến.  

Trương Minh Vũ không nghĩ nhiều nữa, anh nhìn cô mỉm cười.  

Trương Minh Vũ được đỡ lên cáng.  

Không bao lâu sau đã được đưa vào phòng bệnh.  

Mất một lúc Trương Minh Vũ mới nằm lên giường bệnh.  

Khó nhịn đau quá!  

Y tá đi rồi.  

Lâm Kiều Hân mím môi nói: "Tí nữa bác sĩ đến rồi, nhịn thêm lúc nữa đi".  

Trương Minh Vũ cười toét miệng: "Không vội, không cử động là không đau".  

Cô lo lắng như vậy sao?  

Hi hi.  

Lâm Kiều Hân lặng lẽ gật đầu, không ngừng nhìn ra cửa.  

Sao không đến vậy?  

Không bao lâu sau, tiếng bước chân nặng nề vang lên.  

Mắt Lâm Kiều Hân lóe sáng.  

Đến rồi!  

Cửa phòng bệnh mở ra.  

Một người đàn ông mặc áo blu trắng đi vào.  

Trông tầm ba mươi tuổi.  

Đằng sau có mấy y tá.  

Y tá bước lên trước mấy bước, lạnh lùng hỏi: "Bị bệnh gì? Triệu chứng thế nào?"  

Lâm Kiều Hân tiến lên một bước, lo lắng nói: "Đùi anh ấy bị thương, vết thương rất kỳ lạ, bác sĩ mau khám giúp tôi".  

Bác sĩ nhíu mày.  

Ngẩng đầu nhìn qua, mắt lóe lên sự ngạc nhiên!  

Xinh đẹp quá!  

Nhưng anh ta lập tức sững sờ.  

Lâm Kiều Hân nhíu mày nhắc nhở: "Bác sĩ?"  

Trương Minh Vũ thấy vậy liền nổi giận.  

Vợ của tôi mà cũng dám nhìn?  

Mẹ nó.  

Bác sĩ hoàn hồn, lúng túng nói: "Ha ha... người đẹp, cô bị bệnh gì vậy? Cô bị người ta đá sao?"  

"Cô đẹp như vậy, sao có người nỡ đá cô chứ?"  

"Nói cho tôi tôi giúp cô trả thù?"  

Nói xong mặt mày đầy vẻ si mê.  

Y tá sững sờ, bất lực lắc đầu.  

Lâm Kiều Hân nhíu mày, lạnh lùng nói: "Bác sĩ, anh ấy là người bệnh".  

Hả?  

Bác sĩ giật mình.  

Lúc này mới nhìn Trương Minh Vũ.  

Anh ta?  

Nhìn từ trên xuống dưới, không thấy có gì đặc biệt.  

Cải thảo ngon đều bị lợn ăn mất!  

Bác sĩ nhíu mày, lạnh lùng nói: "Bệnh gì? Sao không nói?"  

Trương Minh Vũ nổi giận.  

Nhìn thì thôi đi.  

Thái độ kiểu gì thế hả?  

Lâm Kiều Hân lạnh lùng nói: "Anh nói chuyện kiểu gì thế? Ban nãy tôi nói với anh, anh đâu có nghe".  

Hả?  

Bác sĩ nhíu mày.  

Nhưng...  

Người đẹp!  

Bác sĩ bừng tỉnh đáp: "Đúng đúng, anh ta đúng là bị thương, xin lỗi người đẹp".  

Mắt Lâm Kiều Hân lóe lên lửa giận.  

Bác sĩ không cười nữa, hỏi lại: "Vết thương nằm ở đâu? Để tôi xem nào".  

Trương Minh Vũ lạnh lùng đáp: “Trên đùi".  

Bác sĩ khó chịu nói: "Vậy còn đần ra làm gì? Cởi quần ra".  

Trương Minh Vũ cười nói: "Nếu tôi mà cởi được cần gì phải nằm cáng đi vào?"  

Bác sĩ lạnh lùng hỏi: "Sao vậy? Anh muốn tôi cởi giúp anh à?" 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play