Trương Minh Vũ giải thích: "Tôi tới nhà vệ sinh rồi, bây giờ chỉ cần đứng dậy, tí nữa cô cõng tôi về giường là được".  

Lâm Kiều Hân gật đầu.  

Trương Minh Vũ tiếp tục bò lên.  

Lâm Kiều Hân nhìn thấy vậy cũng cảm thấy khó chịu, cô tiến lên mở cửa.  

Trương Minh Vũ lúng túng.  

Cố nén cơn đau dùng sức bò vào nhà vệ sinh.  

Bộp.  

Lâm Kiều Hân đóng cửa lại.  

Trương Minh Vũ cố gắng đứng dậy.  

Động tác như mãnh hổ.  

Sướng!  

Một lúc sau, Trương Minh Vũ mới thở phào nhẹ nhõm.  

Anh dựa vào tường, khó khăn bước ra ngoài.  

Mở cửa ra.  

Nhìn thấy Lâm Kiều Hân mặt đỏ bừng đứng ngoài.  

Hả?  

Trương Minh Vũ sững sờ.  

Lâm Kiều Hân vội vàng chuyển chủ đề: "À... tôi cõng anh về".  

Nói xong cô liền nhanh chóng quay người.  

Trương Minh Vũ bước lên trước.  

Sau đó nhanh chóng bò lên lưng Lâm Kiều Hân.  

Lâm Kiều Hân khó khăn bước đi.  

Tốn rất nhiều sức lực mới về được đến giường.  

Trương Minh Vũ nằm xuống.  

Lâm Kiều Hân khẽ vén chăn cho anh.  

Ánh mắt anh tràn ngập sự phức tạo.  

Cảm thấy rung động.  

Lâm Kiều Hân không nói gì.  

Cô tắt đèn chui vào trong chăn.  

Căn phòng trở nên yên tĩnh.  

Trương Minh Vũ cảm thấy phức tạp.  

Bất tri bất giác...  

Trương Minh Vũ mỉm cười.  

Cơn đau dần biến mất.  

Trương Minh Vũ dần chìm vào giấc ngủ.  

Lâm Kiều Hân nhắm mắt.  

Mất một lúc lâu mới ngủ.  

Sáng ngày hôm sau.  

Trương Minh Vũ đột nhiên mở mắt.  

Đau đớn dị thường!  

Hít!  

Trương Minh Vũ hít sâu một hơi lạnh, cố gắng ngồi dậy!  

Ngũ quan co rúm lại!  

Phía ngoài đùi đau đến co giật!  

Trương Minh Vũ ôm chặt lấy đùi mình.  

Anh vén chăn lên phát hiện ra lại chảy máu rồi.  

Chuyện này...  

Trương Minh Vũ trợn trừng mắt.  

Chỉ một tối, vết thương to bằng lỗ kim vẫn chưa khỏi? 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play