Cô ta đến rồi sao?  

Anh mừng rỡ ra mặt.  

Người thanh niên nhíu mày, trong mắt toát lên sự tàn độc!  

Đôi mắt xinh đẹp của Hàn Thất Thất thì đầy hoang mang.  

Giây lát sau, một giọng nói êm tai cất lên: "Tất cả ôm đầu ngồi xuống!"  

Dưới ánh đèn sáng rực là một bóng hình duyên dáng đang cầm súng.  

Còn ai ngoài Tần Minh Nguyệt nữa chứ?  

Trương Minh Vũ cười tươi rói.  

Người anh vừa gửi tin nhắn chính là Tần Minh Nguyệt.  

Có điều anh không ngờ cô ta đến nhanh như vậy.  

Cứu tinh ơi!  

Trương Minh Vũ tập trung quan sát, thấy sau lưng Tần Minh Nguyệt có hơn mười cảnh sát vũ trang đầy đủ nhanh chóng đi vào!  

Người thanh niên híp mắt, ánh mắt trở nên lạnh lùng!  

Sao cô ta lại tới đây?  

Tần Minh Nguyệt cất giọng quát: "Ôm đầu! Ngồi xổm xuống!"  

Cô ta vừa nói vừa lại gần.  

Trương Minh Vũ ngoắc tay.  

Hàn Thất Thất và Đinh Ninh vội vàng chạy đến.  

Đến nơi, hai người đỡ Trương Minh Vũ lại gần Tần Minh Nguyệt.  

Anh thì vẫn đi cà nhắc.  

Đau chết đi được…  

Tần Minh Nguyệt thấy vậy thì hơi nhíu mày.  

Anh bị thương à?  

Trương Minh Vũ mỉm cười: "Tới nhanh nhỉ".  

Tần Minh Nguyệt trừng mắt nhìn anh đầy hung dữ.  

Trương Minh Vũ sửng sốt.  

Tự nhiên trừng mình?  

Người thanh niên lạnh lùng chất vấn: "Tưởng mày bản lĩnh lắm, hóa ra chỉ biết gọi cảnh sát thôi à?"  

Trương Minh Vũ tỏ ra không vui: "Ai bảo mày sỉ nhục tao vô dụng, tao mặt dày đấy".  

Một tia sáng lạnh lẽo chợt lóe lên trong mắt người thanh niên.  

Nhưng… họ đã rơi vào thế bị động rồi!  

Rất lâu sau, anh ta thấp giọng quát: "Lần sau mày sẽ không may mắn vậy đâu!"  

Tự tin thế?  

Trương Minh Vũ nhíu mày, tâm trạng cũng xấu hẳn đi.  

Người này… đáng sợ thật!  

Tần Minh Nguyệt lạnh giọng quát: "Lần sau? Anh còn muốn có lần sau à?"  

"Cho anh cơ hội cuối cùng, ôm đầu ngồi xổm xuống!"  

Người thanh niên cười khẩy, trả lời: "Xin lỗi cục trưởng Tần, tôi còn có chuyện phải làm, sợ là… không thể vâng lệnh rồi".  

Trương Minh Vũ nhăn mặt.  

Người của Thần Ẩn?  

Rốt cuộc bọn chúng muốn gì đây?  

Cho tới bây giờ, anh vẫn chưa biết lai lịch của đám người này!  

Chân mày hơi nhíu lại, Tần Minh Nguyệt nhỏ giọng rít lên: "Nổ súng!"  

Nhưng ngay sau khi cô ta lên tiếng, một loạt tiếng nổ vang lên!  

Ầm!  

Biển lửa như nhấn chìm tất thảy mọi thứ!  

Tần Minh Nguyệt hét lớn: "Nằm xuống!"  

Hàn Thất Thất và Đinh Ninh hốt hoảng kéo Trương Minh Vũ nằm sấp xuống đất.  

Ui da!  

Trương Minh Vũ hít một hơi sâu.  

Đoàng đoàng đoàng! 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play