*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chuyện này...  

Nhìn kỹ lại, trên mặt Liễu Thanh Duyệt là nụ cười dịu dàng.  

Trương Minh Vũ sững sờ.  

Chị tư...  

Liễu Thanh Duyệt cười nói: "Em ở đây nhé, chị đi cứu người".  

Trương Minh Vũ đờ đẫn gật đầu.  

Liễu Thanh Duyệt chuẩn bị đẩy đủ rồi đi đến giường bệnh.  

Cô ấy bắt đầu chữa trị.  

Trương Minh Vũ đứng bên trợn mắt há mồm.  

Một lúc sau mới phát hiện ra người nằm trên giường mặc chiến phục!  

Hả?  

Trương Minh Vũ nhíu mày.  

Thuộc quân đội sao?  

Mà nhìn kỹ lại trên vai người đó còn có rất nhiều sao...  

Đây là...  

Trương Minh Vũ trợn tròn mắt.  

Trầm ngâm một hồi mà vẫn không nói được gì.  

Không bao lâu sau, Trương Minh Vũ đã thích ứng được với mùi này.  

Liễu Thanh Duyệt nghiêm túc làm việc.  

Chỉ trong vòng một giờ đồng hồ, Liễu Thanh Duyệt đã dừng lại.  

Trương Minh Vũ cầm khăn lên mang qua.  

Khẽ giơ tay, lau mồ hôi trên trán cho Liễu Thanh Duyệt.  

Liễu Thanh Duyệt mỉm cười.  

Cô ấy kéo lấy tay Trương Minh Vũ đi ra khỏi phòng.  

Sau khi đi ra, bầu không khí trong lành hơn nhiều.  

Liễu Thanh Duyệt mệt mỏi nói: "Thế nào? Bây giờ còn cảm thấy kinh khủng không?"  

Trương Minh Vũ mỉm cười lắc đầu.  

Sau khi Liễu Thanh Duyệt nói câu kia, anh cũng không còn cảm thấy nơi này kinh khủng nữa.  

Liễu Thanh Duyệt cưng chiều đáp: "Hôm nay chẳng qua chị chỉ muốn để em thích ứng thôi dần".  

"Không bao lâu sau, em cũng phải tiếp xúc với mấy thứ này".  

Hả?  

Trương Minh Vũ sững sờ, ánh mắt lóe lên vẻ hoang mang.  

Mình tiếp xúc?  

Liễu Thanh Duyệt cười: "Không cần nghĩ nhiều, chỉ là chị phòng ngừa cho em thôi, chị sẽ không nói gì cho em biết đâu".  

Khóe miệng Trương Minh Vũ co giật.  

Đúng là mất hứng mà...  

Liễu Thanh Duyệt duỗi người, cười nói: "Được rồi, chị xong việc rồi, chúng ta đi ra thôi".  

Trương Minh Vũ kinh ngạc nói: "Tan làm sớm như vậy sao?"  

Liễu Thanh Duyệt cưng chiều đáp: "Bảo bối đến, đương nhiên chị phải tan ca rồi!"  

Bảo bối...  

Trương Minh Vũ bất lực lắc đầu.  

Loại xưng hô này khiến anh hơi khó chấp nhận.  

Hai người bước nhanh ra ngoài.  

Họ nhanh chóng quay lại đại sảnh của tiệm thuốc.  

Âu Dương Triết đứng dậy, cười nói: "Thanh Duyệt, em tan ca rồi sao, chúng ta đi được chưa?"  

Nói xong, mắt anh ta liền lóe lên vẻ đợi chờ.  

Trương Minh Vũ nhướng này.  

Đặt cược!  

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play