Trương Minh Vũ tức giận liếc mắt.  

Cố chấp thật...  

Âu Dương Triết đau lòng nói: "Thanh Duyệt, chẳng phải em đang làm việc sao?"  

Liễu Thanh Duyệt bừng tỉnh đáp: "Đúng, bệnh nhân còn đang đợi thuốc, tôi phải mau đi thôi".  

Vẻ mặt Âu Dương Triết hồi phục hơn nhiều.  

Thế còn được!  

Trương Minh Vũ cười nói: "Được, thế chị cứ làm việc đi ạ, em đợi chị".  

Âu Dương Triết từ từ ngồi xuống ghế.  

Liễu Thanh Duyệt nghi ngờ hỏi: "Đợi chị? Đợi chị làm gì?"  

Trương Minh Vũ cười nói: "Đợi chị tan ca".  

Liễu Thanh Duyệt liếc mắt nói: "Sao chị có thể để bảo bối của chị đợi được?"  

Hả?  

Trương Minh Vũ sững sờ.  

Âu Dương Triết ngồi xuống nhưng cơ thể lại cứng đờ.  

Mắt Liễu Thanh Duyệt lóe sáng, cô ấy cười nói: "Chị đưa em đi tham quan chỗ làm việc của chị!"  

Nói xong cô ấy liền kéo tay Trương Minh Vũ rời đi.  

Trương Minh Vũ kinh ngạc.  

Như vậy cũng được sao?  

Trương Minh Vũ nhanh chóng hưng phấn.  

Anh không biết Liễu Thanh Duyệt định làm gì.  

Âu Dương Triết hít sâu một hơi, nói nhỏ: "Thanh Duyệt, chỗ này là bí mật quốc gia! Vậy mà em cũng dám tiết lộ sao?"  

Hả?  

Trương Minh Vũ trợn tròn mắt.  

Bí mật... quốc gia?  

Chị tư rốt cuộc đang làm việc gì vậy?  

Liễu Thanh Duyệt lạnh lùng nói: "Tôi thích chiều bảo bối của tôi, anh quan tâm làm gì?"  

"Anh khó chịu thì có thể tố cáo tôi".  

"Đây là địa bàn của tôi, tôi là người quyết định".  

Nói xong cô ấy liền kéo Trương Minh Vũ đi!  

Trương Minh Vũ trợn mắt há mồm.  

Sắc mặt Âu Dương Triết âm trầm vô cùng!  

Nắm đấm kêu răng rắc!  

Một lúc sau, Âu Dương Triết mới lạnh lùng nói: "Đồ phế vật, có vẻ như tao phải tiễn mày lên đường sớm thôi!"  

Nói xong mắt anh ta liền lóe sáng!  

Lúc này Liễu Thanh Duyệt đang đưa Trương Minh Vũ đi vào trong phòng.  

Trương Minh Vũ nhìn quanh bốn phía, vô cùng kinh ngạc.  

Trong phòng bệnh có một cánh cửa, đi qua cánh cửa đó là một thế giới khác.  

Lạnh lẽo, ẩm ướt.  

Trương Minh Vũ cảm giác như mình đang xuống dưới địa ngục vậy.  

Chị tư làm việc ở chỗ này sao?  

Trương Minh Vũ liền cảm thấy đau lòng.  

Liễu Thanh Duyệt cười nói: "Có phải cảm thấy u tối quá không?"  

Trương Minh Vũ âm thầm gật đầu.  

Đi qua hành lang, không khí ẩm ướt, ánh đèn le lói...  

Con ngươi xinh đẹp của Liễu Thanh Duyệt lóe sáng, cô ấy mỉm cười: "Nhưng với chị tư mà nói, chỗ này chính là thiên đường".  

Hả? 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play