Đúng là… anh vẫn đang mặc quần áo…  

Nhưng…  

Cô ta nhanh chóng phản bác: “Chị ấy xinh đẹp như vậy, anh kìm chế được chắc?”  

Khóe miệng của Trương Minh Vũ không khỏi co giật.  

Anh nên trả lời câu hỏi này như thế nào đây?  

Giọng nói gợi cảm của Liễu Thanh Duyệt chợt vang lên: “Muốn biết nó có kìm chế được hay không, cô ngủ với nó một đêm là biết ngay mà”.  

Hả?  

Anh tức thì trợn ngược mặt!  

Nói gì vậy?  

Trong đôi mắt to tròn của Hàn Thất Thất cũng tràn đầy mờ mịt.  

Một lúc sau, cô ta mới khó tin hỏi lại: “Chị… chị nói gì cơ?”  

Liễu Thanh Duyệt từ tốn nhắc lại: “Tôi nói là, cô cũng có thể ở lại đây ngủ với chúng tôi. Như vậy cô sẽ biết Minh Vũ có thể kìm chế được khi đối mặt với gái xinh hay không”.  

Ừng ực!  

Trương Minh Vũ sợ hãi nuốt nước bọt!  

Hàn Thất Thất cũng đứng chết lặng.  

Chuyện này…  

Liễu Thanh Duyệt nhướng mày châm chọc: “Sao thế? Không tự tin về bản thân à?”  

“Hay là sợ ở trước mặt tôi, em trai tôi sẽ không rung động với cô nữa?”  

Nghe xong, anh kinh hãi không ngậm được miệng.  

Câu nói này…  

Hàn Thất Thất mím môi, trong đầu tràn ngập khí thế hiên ngang không chịu thua kém!  

Thẳng lưng ưỡn ngực!  

Kiêu ngạo nói: “Chị nghĩ chị hấp dẫn hơn tôi sao?”  

Hai mắt Trương Minh Vũ tức thì lóe lên.  

Không thể không thừa nhận, quả thực dáng người của cô ta rất đẹp!  

Ngực tấn công mông phòng thủ…  

Liễu Thanh Duyệt nghịch một lọn tóc, chậm rãi đứng thẳng người dậy.  

Cơ thể được khăn tắm ôm trọn càng làm nổi bật đường cong quyến rũ!  

Ừng ực!  

Anh gian nan nuốt nước miếng.  

Hai mắt trợn tròn.  

Hai cô gái này… có còn coi anh là người nữa không vậy?  

Con mẹ nó anh là một thằng đàn ông đấy!  

Liễu Thanh Duyệt không thèm nói nửa lời.  

Thế nhưng Hàn Thất Thất lại vô thức lùi về sau nửa bước.  

Cảm giác tự ti khó hiểu… bỗng xuất hiện.  

Tại cô ta còn nhỏ tuổi thôi!  

Sau này lớn lên chắc chắn sẽ đẹp hơn!  

Cô ta nghiến răng ken két: “Hừ, ngủ thì ngủ! Tưởng tôi sợ chắc?”  

Nói xong, cô ta dứt khoát ngồi phịch xuống giường!  

Khoanh tay trước ngực ra vẻ giận dỗi.  

Trong mắt Trương Minh Vũ hiện lên vẻ mờ mịt.  

Chuyện này… nói đùa thôi đúng không?  

Hàn Thất Thất ngủ ở đây làm gì?  

Anh xấu hổ gượng cười: “Chị tư, chị đừng trêu cô ấy nữa, mau bảo cô ấy về đi”.  

Liễu Thanh Duyệt chỉ nở nụ cười ẩn ý.  

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play