Trương Minh Vũ trợn mắt há mồm.  

Chuyện gì vậy?  

Hàn Thất Thất cũng hoang mang hỏi: "Ông ngoại, ông không sao chứ ạ?"  

Ông cụ Chu giơ tay lên, bối rối nói: “Thất Thất à! Cháu... cháu tìm được cứu tinh cho nhà họ Chu chúng ta rồi!"  

Lời ông nói vô cùng thành khẩn!  

Hàn Thất Thất vẫn rất hoang mang!  

Ban nãy còn khinh thường, sao bây giờ lại...  

Trương Minh Vũ cũng không hiểu rồi.  

Ông cụ Chu nắm lấy tay Trương Minh Vũ, nghiêm túc nói: "Minh Vũ, cháu nhất định phải giúp nhà họ Chu đấy!"  

"Thằng cả và thằng hai không ra gì, ông không thể nhìn cơ nghiệp do tổ tiên để lại cứ vậy mà bị hủy hoại!"  

Nói xong, khóe mắt ông ta ươn ướt!  

Hả?  

Trương Minh Vũ mắt chữ A mồm chữ O!  

Sao vậy?  

Một lúc sau, anh lúng túng mỉm cười: "Ông cụ Chu yên tâm, Thất Thất gọi cháu đến là để giúp nhà họ Chu!"  

"Cháu nhất định sẽ giúp được ông".  

"Chỉ là... bây giờ vẫn chưa có đối sách nào ổn".  

Ông cụ Chu lắc đầu nói: "Không, không!"  

"Ông đã có đối sách rồi, chỉ có điều thiếu nhân tài như cháu!"  

Hả?  

Trương Minh Vũ lập tức trợn tròn mắt.  

Hàn Thất Thất cũng ngớ người.  

Có đối sách rồi?  

Ông cụ Chu nghiêm túc nói: "Vấn đề nghiêm trọng nhất của công ty chúng ta bây giờ chính là các mối quan hệ đều bị bọn họ khống chế".  

"Con đường xuất hàng bị khống chế".  

"Bây giờ ông thiếu người tài có thể khống chế được công ty chúng ta".  

"Cháu... quá thích hợp!"  

Trương Minh Vũ nghe xong liền trố mắt nghẹn họng.  

Mình... lợi hại như vấy ao?  

Hàn Thất Thất cũng hưng phấn nói: "Ông ngoại, ông có kế hoạch cụ thể không?"  

Ông cụ Chu lắc đầu nói: "Cụ thể chỉ có thể đi từng bước rồi tính".  

"Nhưng ông tin Trương Minh Vũ".  

"Dù sao công ty Sơ Tinh phát triển đến bước này, một tập đoàn Chu Thị chẳng là gì cả!"  

Trương Minh Vũ có hơi chột dạ.  

Hàn Thất Thất cũng tự tin nói: “Ông ngoại, giao cho anh ấy là ông yên tâm rồi! Đây chính là người đàn ông con tin tưởng nhất đấy!"  

"Con không nhìn lầm người đâu!"  

Trương Minh Vũ khó chịu liếc mắt.  

Lời này...  

Ông cụ Chu gật đầu, đôi lông mày nhíu chặt cuối cùng cũng giãn ra.  

Cứu được nhà họ Chu rồi!  

Một lúc sau, Trương Minh Vũ mới cười nói: "Ông cụ Chu, lúc nào thì thực hiện được kế hoạch của ông vậy?"  

Mắt ông cụ Chu sáng lên, ông cười nói: "Bước đầu tiên chính là để cháu đến tập đoàn Chu Thị nhậm chức".  

"Mặc dù người đều ở trong tay chúng".  

"Nhưng ông vẫn có quyền phát biểu".  

Nhậm chức?  

Trương Minh Vũ hoang mang hỏi: "Sau đó thì sao ạ?"  

Ông cụ Chu cười nói: "Sau đó cháu có thể tùy ý thể hiện, bồi dưỡng các mối quan hệ".  

"Từ từ sẽ cướp được cổ phần về!"  

Khóe miệng Trương Minh Vũ co giật.  

Nói thì đơn giản.  

Nhưng làm thì khó như lên trời.  

Ông cụ Chu cười nói: "Ông biết cháu sẽ cảm thấy rất khó, nhưng nếu như ông đưa năm mươi phần trăm cổ phần cho cháu..."  

"Cháu nói xem... còn khó nữa không?"  

Cái gì cơ?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play