*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Hàn Thất Thất chẳng thèm ngẩng đầu nhìn hắn lấy một cái, chỉ thản nhiên hỏi ngược lại: “Thì sao?”
Mọi người bắt đầu nổi lòng ngờ vực.
Hắn cười lạnh một tiếng, ngạo nghễ cất giọng nói: “Nghe nói nhà cô đầu tư vào đó tận một trăm triệu thì phải”.
“Trong vòng một tuần vẫn không thể khởi công thì có lẽ số tiền này sẽ mất trắng nhỉ?”
Nói rồi, hắn trưng ra vẻ mặt chế giễu.
Cuối cùng cũng đòi lại được một ván!
Đám người hóng hớt xung quanh cũng tràn đầy hưng phấn!
Lấy lại thể diện cho Tĩnh Châu rồi!
Chỉ một gia tộc nho nhỏ ở Hoa Châu mà cũng dám ngông cuồng ở đây sao?
Nụ cười trên mặt Trương Minh Vũ cứng đờ.
Nói trúng tim đen rồi!
Hàn Thất Thất vẫn bình tĩnh không hề dao động, lẩm bẩm vài câu: “Chả sao cả, nhà họ Hàn chúng tôi lắm tiền, có tiền còn sợ không mua được nguyên vật liệu sao?”
Lục Chính Đình cười phá lên: “Ha ha ha! Tôi nói cho cô nghe này, cả tỉnh Thiên có tổng cộng năm quặng sắt!”
“Tất cả đều là đối tác làm ăn lâu năm của nhà họ Lục chúng tôi!”
“Cô… định tìm ai?”
Vẻ mỉa mai trong mắt hắn càng thêm mãnh liệt!
Cô ta thản nhiên đáp: “Tôi không biết tìm ở ngoài tỉnh Thiên chắc?”
Lục Chính Đình châm chọc đáp trả: “Xin lỗi nhé, mấy công ty vận chuyển lớn cũng hợp tác với chúng tôi hết rồi”.
“Cô đừng có mơ vận chuyển được nguyên vật liệu vào trong Tĩnh Châu”.
Nghe thấy thế, tất cả đều nở nụ cười đắc ý!
Đúng là cao tay!
Hàn Thất Thất nhăn mày.
Vẻ mặt Trương Minh Vũ cũng sa sầm lại.
Vậy thì đúng là… không dễ giải quyết!
Lục Chính Đình cực kỳ kiêu ngạo!
Còn dám ngông cuồng nữa không?
Bỗng nhiên, giọng nói êm tai của Đinh Ninh vang lên: “Đừng chém gió nữa, anh nghĩ các anh là ai hả?”
Ơ?
Trương Minh Vũ giật nảy mình.
Không biết tại sao anh lại cảm thấy cực kỳ chờ mong.
Rốt cuộc… Đinh Ninh có năng lực thật không đây?
Lục Chính Đình điên cuồng cười lạnh: “Cô là cái thá gì? Cô có tư cách nghi ngờ thực lực của nhà họ Lục chúng tôi sao?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT